Thịnh Vị Ương cắn chặt răng, gắt gao chống đỡ ngực anh, đầu đột nhiên lệch về một bên, hung hăng cắn một ngụm ở trên vai anh.
Một hình dáng dấu răng rõ ràng --
Đau đớn bất chợt, làm Hoàng Phủ Bạc Ái dừng lại động tác, mắt đen rối loạn lại ngưng tụ lên, oán hận trừng mắt nhìn cô, ý tứ rõ ràng,
“Cô cắn lão tử làm gì!”
……
Tim Thịnh Vị Ương đập nhanh một chút.
Cô đặc biệt rõ ràng, cho dù cô cắn anh một ngụm, nếu Hoàng Phủ Bạc Ái cường ngạnh mà nói, thì cô hoàn toàn không trốn thoát được, quả thực còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.
“Hoàng Phủ Bạc Ái, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Thịnh Vị Ương bắt lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ mê mang càng nghi hoặc khó hiểu,
“Sao đột nhiên lại…… Không giống anh như vậy?”
Thịnh Vị Ương nhất thời cũng không tìm thấy từ hình dung bộ dáng bây giờ của anh.
Mấy ngày ở chung trước khi Hoàng Phủ Bạc Ái đi công tác, anh cho cô ấn tượng chính là đủ loại biểu đạt của người đàn ông hư hỏng cao cấp nhất, chỉ là, từ tối hôm qua đến bây giờ, ngữ khí anh nói chuyện với cô, quả thực ôn nhu đến không thể tin được.
Ánh mắt anh khắc sâu khóa chặt, Thịnh Vị Ương bỗng nhiên có loại cảm giác khủng hoảng vô thố……
……
Bỗng chốc --
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lẽo.
Nhìn mặt mày chất vấn của cô, trái tim giống như bị một khối nham thạch thật lớn hung hăng nện xuống, buồn trầm lợi hại!
Đến Thịnh Vị Ương cũng nhận thấy được anh không bình thường ư? Hình dáng tà mị chợt tàn bạo, bàn tay to nắm chặt của Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng siết chặt,
Thịnh Vị Ương đau đến suýtg rống ra, khuôn mặt nhỏ lại nhăn thành một đoàn.
Người đàn ông này thật là âm tình bất định……
Chỉ là, cuối cùng đã khôi phục bình thường, nếu anh lại ôn nhu như vậy nữa, cho dù cô có một trái tim nhỏ bưu hãn cũng không chịu nổi.