“Đúng nha! Hoàng Phủ thiếu gia, chẳng lẽ anh chưa nghe nói qua một câu như vậy, đời người như diễn, toàn dựa vào kỹ thuật diễn sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Thịnh Vị Ương buồn bực nghiêng mặt đi, không có thấy bên tai hơi phiếm hồng của mỗ nam kia.
Thấy Thịnh Vị Ương sinh khí, trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái càng nén giận, sao con nhóc thúi này lại dám kiêu căng ngạo mạn nói với anh lời nói như vậy chứ!
Ngữ khí của vị Bạc Ái thiếu gia lại không tốt rống lên một câu,
“Thịnh Vị Ương, vừa rồi cô ở chỗ này làm gì!”
“Mắt anh mù à?” Ngữ khí Thịnh Vị Ương càng không tốt hỏi lại..
Nháy mắt, Hoàng Phủ Bạc Ái có loại xúc động muốn một chân đá người phụ nữ đó đi, hơn nữa là cái loại vĩnh viễn không về được kia.
Ánh mắt đảo qua, lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới chú ý tới áo sơ mi rơi đầy đất trước khi anh xuống lầu, đều đã nhặt lên sửa sang lại toàn bộ ở tủ quần áo.
……
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái bực bội, tiếng rống giận rít gào cũng hơi giảm bớt đê-xi-ben, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ, lại liếc mắt nhìn tủ quần áo,
“Cô làm?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng những quần áo này đều mọc chân, tự mình bò dậy từ trên mặt đất, rồi lại chạy vào tủ quần áo à?”
Thịnh Vị Ương lại hung hăng liếc xéo anh một cái, cái miệng nhỏ trực tiếp mím lại.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Nhìn bộ dáng đùa bỡn tính khí của cô, hai má non mịn còn có một tầng phấn hồng hơi mỏng, thật đúng là sinh khí.