Thịnh Vị Ương nhìn nhìn trời, tiếp theo sáng ngời có thần hỏi câu,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh lại động kinh?”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……” Nháy mắt đen mặt.
Nhìn nam nhân lại khôi phục biểu tình ác ma hung ác, Thịnh Vị Ương thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt nhỏ biểu tình quẫn đặc biệt nghiêm túc tổng kết một câu,
“Ừ, Hoàng Phủ thiếu gia, gió nam ấm áp thiệt tình không thích hợp với anh.”
Hoàng Phủ Bạc Ái chỉ cảm thấy một cổ lửa giận trong cơ thể nhắm thẳng đỉnh đầu phóng lên, khắp người lại mang theo tia chớp.
Anh cũng cảm thấy, còn tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn cũng có một ngày anh sẽ bị con báo nhỏ này chọc giận đến tuổi xuân chết sớm!
Thịnh Vị Ương lại nhìn nhìn trang phục nữ trong tủ quần áo, cố ý dùng một bộ dáng vui mừng hoa si, vô cùng hưng phấn hỏi,
“Nhiều quần áo như vậy đều là của tôi sao!”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt một cái liền nhìn ra Thịnh Vị Ương lại đang diễn kịch, hung hăng lôi kéo khóe môi, thô thanh thô khí rống cô,
“Không phải cô, chẳng lẽ là tôi!”
……
“Đó cũng không phải là không có khả năng.”
Thịnh Vị Ương yên lặng lau mặt, trong đầu tự động bắn ra hình ảnh Hoàng Phủ Bạc Ái ăn mặc váy ngắn gợi cảm, chân dẫm giày cao gót ~~~