Thịnh Vị Ương ở trong lòng đã khinh bỉ mỗ nam lần thứ tám trăm, còn không phải là không xưng hô anh ư? Nhỏ mọn như vậy, thật ấu trĩ!
“Đừng cho là tôi không biết hiện tại cô đang ở trong lòng mắng tôi.” Ánh mắt lãnh diễm của Hoàng Phủ Bạc Ái liếc nhìn một cái, Thịnh Vị Ương 囧.
Hoàng Phủ Bạc Ái nói tiếp,
"Bà ấy xin nghỉ một tuần.”
“Mẹ Trương sinh bệnh sao?” Thịnh Vị Ương có chút lo lắng.
“Thịnh Vị Ương cô coi bói à? Đoán được chuẩn như vậy,” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí tràn ngập mỉa mai, “Không phải mẹ Trương, là chồng bà ấy bị bệnh.”
……
Thịnh Vị Ương bẹp bẹp khóe môi, nhìn vẻ mặt khinh thường của mỗ nam, lại trừng mắt bác bỏ,
“Xin gọi ngài có biết thế thái nhân tình không? Cũng đúng, loại đại thiếu gia như anh khẳng định không biết.”
Nếu không phải tình huống sinh bệnh linh tinh đột phát, mẹ Trương sao có thể dám gọi điện thoại xin nghỉ với Hoàng Phủ Sith!
Cô cũng không cần động đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Thái thượng hoàng lại có thể còn châm chọc cô là coi bói! Cô còn chưa có ghét bỏ anh là đứa nhóc vô tình đấy!