"Hoá ra anh trêu chọc tôi làm trò cười sao! Anh không cho tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, vậy trưa hôm nay đừng ăn cơm nữa!”
Thịnh Vị Ương ủy khuất rít gào, cô đều mấy ngày không ra cửa, mỗi ngày nghẹn ở trong biệt thự lớn như vậy, cô cũng muốn phơi nắng tiến hành tác dụng quang hợp đó!
Nháy mắt, Thịnh Vị Ương có loại xúc động trực tiếp ném laptop lên ót của anh!
Lớn lên đẹp như vậy, sao lại chọc người ghét như vậy chứ!
Thật là đáng tiếc túi da tốt này!
Học một ít ấm áp của nam thần Jay của cô đi, người ta cũng là dung nhan bề ngoài giá trị bạo nổ đó, nhưng tính tình lại rất tốt, chuyện từng đáp ứng với cô tuyệt đối sẽ không đổi ý.
……
Quả nhiên, khác biệt giữa người với người, tựa như trong ngôi sao lấp lánh trong đêm tối, giữa hai người chỉ có thể dùng hết năm để đo.
Nghĩ như thế, Thịnh Vị Ương tràn ngập phẫn nộ “xoạt xoạt” thiêu đốt ngọn lửa nhỏ lên.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn Thịnh Vị Ương, ánh mắt lạnh lẽo hơi nhíu lại, vừa rồi anh lại có thể không tập trung,
“Câm miệng.”
Thịnh Vị Ương thề sống chết bảo vệ,
“Tôi muốn đi ra ngoài mua đồ ăn!”
“Nói cho cô đi liền cho cô đi.”
“Vậy abg còn không cho tôi tiền!”
“Cô đòi tiền làm gì?”
“Mua đồ ăn đó!”
Thịnh Vị Ương quả thực không thể khinh bỉ hơn, mắt trắng hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, “Chẳng lẽ anh muốn tôi đi chợ bán thức ăn cướp ư?”