Thịnh Vị Ương rút năm tờ từ trong một xấp thật dày, vốn dĩ cô chỉ tính rút hai tờ
Chỉ là, nghĩ lại, miệng Hoàng Phủ ba tuổi điêu như vậy, từ nhỏ ăn sơn trân hải vị để lớn lên, khẳng định không thể mua dưa chuột khoai tây cải thìa gì đó, vẫn là phải mua chút hải sản linh tinh, những cái đó đều rất đắt đó!
Thịnh Vị Ương cười ngọt ngào,
“Cám ơn.”
Bạc Nhị và Bạc Tứ lại sống lưng hung hăng cứng đờ, nháy mắt cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng hung ác nham hiểm phóng tới từ phía sai, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, thái dương nhỏ mồ hôi, giọng nói cà lăm đáp,
“Thiếu phu nhân khách…… Khách khí.”
“Đây là tôi…… Chúng tôi nên làm.”
Thịnh Vị Ương nghiêng bả vai, thăm dò vào trong phòng khách biệt thự hô,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, tôi muốn đi mua đồ ăn, buổi trưa anh muốn ăn cái gì?”
Mỗ thiếu gia làm lơ.
“Hoàng Phủ Bạc Ái,” Thịnh Vị Ương đề cao âm lượng nói chuyện, “Anh nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Mỗ thiếu gia tiếp tục làm lơ.
Thịnh Vị Ương nhăn cái mũi lại, “Nếu anh không nói, tôi liền tự mình nhìn mua.”
Mỗ thiếu gia vẫn ngồi đưa lưng như cũ, hàm dưới kiêu ngạo như gọt dũa ngẩng lên, một bộ dáng “Lão tử liền không nói chuyện với cô”.
Thịnh Vị Ương im lặng lắc lắc đầu, nhìn trời trầm mặc than,