Hô hấp của Hoàng Phủ Bạc Ái cứng lại, hầu kết lại có thể không nhịn được lăn loạn, tiếp theo mắng một tiếng,
“****!”
Ánh mắt âm trầm, càng thêm lạnh lẽo hung tàn khóa chặt Thịnh Vị Ương, gắt gao nắm chặt cổ tay sờ loạn của cô, vừa rồi anh lại có thể…… Mất khống chế!
Tự chủ mà anh vẫn cực kỳ kiêu ngạo, lại có thể bị con nhóc thúi này khiêu khích!
Nghĩ nghĩ, bàn tay nắm chặt của Hoàng Phủ Bạc Ái, không tự chủ càng thêm dùng sức.
Miệng nhỏ của Thịnh Vị Ương méo một chút, mắt đỏ chứa nước mắt, trân châu trong suốt lập tức “tách tách” rơi xuống, ủy khuất khóc nuốt,
“Đau……”
Bàn tay Hoàng Phủ Bạc Ái dừng một chút, vô ý thức buông lỏng tay, cúi đầu nhìn nơi bị mình nắm lấy, chỗ cổ tay mảnh khảnh đã xanh tím một vòng.
Bỗng dưng, tim Hoàng Phủ Bạc Ái đập nhanh một chút.
……
Hơi giơ tay, nhưng khi ý thức được chính mình muốn làm gì, lập tức thu hồi tay, nhìn con ngươi hồng bảo thạch của cô, trầm giọng ác ngoan một câu,
“Xứng đáng!”
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên phát hiện, người phụ nữ này lại khóc đến càng lợi hại, đôi con ngươi màu đỏ kia liền càng sâu, lại có thể còn muốn mỹ lệ lộng lẫy hơn tất cả hồng bảo thạch!
Hoàng Phủ Bạc Ái lại muốn đẩy Thịnh Vị Ương ra, nhưng khi đụng chạm đến da thịt cô, thậm chí có chút phỏng tay, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi lúc người phụ nữ này ở quầy bar, đã bị người bỏ thuốc.
Khó trách hiện tại cô lại là một bộ dáng…… dục ** cầu bất mãn.
Chỉ là, nhìn đôi mắt mị hoặc như tơ, hai má ửng hồng của cô, liền vô ý thức liếm cắn cánh môi, dưới ánh đèn lay động, da thịt tuyết trắng lộ ra một tầng phấn hồng nhàn nhạt.
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt ác liệt, sắc mặt lạnh lẽo!
Anh đột nhiên nghĩ đến, nếu vừa rồi anh không có chạy tới cứu cô, có phải lúc này cô đã vừa kéo vừa ôm với tên cặn bã kia rồi không.
Giọng nói Hoàng Phủ Bạc Ái tối tăm,
“Phụ nữ, cô biết hiện tại cô đang làm gì không?”
……
Thân mình Thịnh Vị Ương run rẩy.
Cô gần như sắp không chịu nổi, tựa như nước xoáy không đáy, nơi nơi đều đốt cháy, vây quanh cô, rồi lại không biết tránh thoát như thế nào.
Chỉ có dựa vào gần anh mới cảm giác dễ chịu một chút, giống như cứu rỗi cô.
“Cứu tôi……”
Thịnh Vị Ương than nhẹ một tiếng.
Mắt tiễn ẩm ướt nhẹ dương lên, giây tiếp theo, chu môi anh đào lên liền trực tiếp hôn lên môi mỏng lạnh băng của người đàn ông.