Sở Nam Xuyên dùng sức nháy mắt vài cái, lẩm bẩm nói,
“Lão tử…… Không nhìn lầm chứ?”
Lôi Nặc há to miệng, cổ họng tựa như cường ngạnh nhét một quả trứng gà, hung hăng nghẹn lại,
“Cô gái trên ảnh chụp này là……”
Ngữ khí yêu nghiệt của Quý Diệc Thừa cũng thu tà khí,
“Vợ của Hoàng Phủ cậu ta.”
Bỗng dưng, sắc mặt đám đàn ông càng khó coi, tất cả đều nghĩ giống như, người phụ nữ của Hoàng Phủ cậu ta là Kiệt Hận Thiên phái tới……
……
Trong nhà hàng Ý Prego, ghế dài gần cửa kính.
Thịnh Vị Ương và Jay cùng nhau ăn bữa tối, gọi hai phàn bò bít tết tiêu đen, một phần thịt xông khói, một canh nấm nhỏ, còn có gan ngỗng thơm ngon, cuối cùng là một phần salad hoa quả rau dưa kinh điển.
Thịnh Vị Ương uống một hớp canh nấm, chép chép khóe miệng, hương vị cũng không tệ lắm, nghĩ thầm đợi chút về biệt thự cũng làm theo một món, không phải Hoàng Phủ ba tuổi thích ăn nấm sao!
Chỉ là quỷ ấu trĩ kia thật là kén ăn!
Thích ăn nấm, lại không thích ăn nấm kim châm!
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, rõ ràng đều là nấm mà! Quả nhiên là Thái thượng hoàng khó hầu hạ!
Nghĩ nghĩ, Thịnh Vị Ương lại hung hăng ghét bỏ nhíu khóe mắt, trong miệng lầu bầu một câu, đối diện, giọng nói ôn nhuận của người đàn ông bỗng nhiên truyền đến,
“Ương Ương, nói cái gì vậy?”
Thịnh Vị Ương sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, lập tức sặc canh nóng tới yết hầu, ho đến 囧 đỏ mặt tía tai.