Thịnh Vị Ương ý đồ giảm bớt quỷ dị tĩnh mịch trong không khí, nhưng mà, anh vẫn mặt không biểu tình nhìn cô, tâm cô, cũng càng thêm khủng hoảng run rẩy.
Giết người sao?
Vào một khắc cô bước vào biệt thự kia, anh đã kìm nén không được ma quỷ hung tàn trong cơ thể, muốn một phát bắn chết cô!
Hoàng Phủ Bạc Ái, mày còn đang đợi cái gì? Chờ cô chủ động thẳng thắn sao?
Bỗng chốc, môi mỏng tà hồng, lạnh lùng nâng lên một chút.
Thịnh Vị Ương nhìn đến cả người rùng mình, xoay người trong sự hoảng loạn, bước nhanh đi vào phòng bếp, còn ném một câu,
“Tôi đi nấu cơm.”
Nhìn ở trong mắt Hoàng Phủ Bạc Ái, lại là biểu hiện cô chột dạ, bên môi yểm hồng, một chút ý cười lạnh lùng kia càng lạnh, ở dưới ánh đèn mờ tối, mơ hồ trở nên trắng bệch.
……
Trong phòng bếp.
Thịnh Vị Ương vỗ vỗ ngực, cảm thán may mắn chính mình có viên trái tim nhỏ bưu hãn, sau đó lấy những món ăn đã mua xong ở trong tủ lạnh ra.
Thịnh Vị Ương vừa rửa nấm, vừa lẩm bẩm nói,
“Quỷ ấu trĩ này lại làm sao vậy? Ai lại chọc anh ta, làm gì sinh khí lớn như vậy?
Hừ! Cho dù có giận cũng đừng quăng lên đầu tôi, mất công tôi còn vô cùng lo lắng gấp gáp trở về nấu cơm cho anh, cũng không có chiêu đãi Jay thật tốt……”
Thịnh Vị Ương lại nghiêng nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trên sô pha phòng khách, mày liễu xinh đẹp nhịn không được nhíu lại, lúc này mới phát hiện trở về đã nửa ngày, cũng không có thấy mẹ Trương.
Biệt thự to như vậy, yên tĩnh giống như chết.
Sau khoảng bốn mươi phút.
Thịnh Vị Ương bưng canh nấm nóng hầm hập lên trên bàn cơm, còn có thịt bò xào tương nhỏ, thịt xông khói chiên trứng, quay đầu lại hô,
“Hoàng Phủ ba tuổi, cơm làm xong rồi, rửa tay ăn cơm.”