Khoảng thời gian trước cô xem vẻ mặt của anh, hoặc là bất mãn tức giận nắm mi, hoặc là giống tiểu hồ ly cười đến cực kỳ xinh đẹp……
Chỉ là, lại chưa từng như vậy, an an tĩnh tĩnh, mặt không biểu tình nhìn anh, giống như làm ra quyết định gì đó.
Tâm, giống như bị cái gì đó gắt gao nắm chặt, chớp mắt một cái liền hít thở không thông.
Nhưng mà, rõ ràng là cô làm sai! Rõ ràng là đi gặp Kiệt Hận Thiên, còn lừa anh nói cái gì bạn bè bình thường! Ở sân bay hai người còn thân mật vừa kéo vừa ôm như vậy!
Đã làm sai chuyện liền phải trả giá lớn! Anh đã cảnh cáo cô! Đây là cái giá lớn mà cô phản bội anh!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái che dấu hoảng loạn nơi đáy mắt, sắc mặt lạnh lùng,
“Thịnh Vị Ương, tôi nói cô ăn cơm, cô có nghe thấy không?”
Mắt tiễn của Thịnh Vị Ương hơi hạ xuống, trầm mặc rất lâu, chợt, chậm rãi mở miệng nói chuyện,
“Bây giờ tôi không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phảiâăn!” Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp bưng chén cháo nhỏ củ từ táo đỏ tràn đầy lên, “Ăn!”
Dựng ngược mày kiếm lên, rất có một bộ dáng hung tàn “Cô không ăn lão tử liền giết cô”.
Thịnh Vị Ương hơi nâng cao tay trái, bởi vì đêm đó bị anh đánh nghiêng canh nóng bị phỏng, còn bọc lụa trắng thật dày,
“Ngượng ngùng, hiện tại tôi được tính là người tàn tật, không thể dùng tay.”
Thịnh Vị Ương cho rằng như vậy Hoàng Phủ Bạc Ái liền sẽ không bức cô, rốt cuộc anh không có khả năng hạ mình hàng quý tự mình đút cô ăn cơm.
……
Nhưng mà, hành động kế tiếp của Hoàng Phủ Bạc Ái, lại làm Thịnh Vị Ương ngây ngẩn cả người.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn tay trái băng bó của cô thật lâu, sau đó cầm lấy thìa, múc muỗng cháo táo đỏ củ từ, đút đến bên miệng cô.