Hoàng Phủ Bạc Ái hơi ngẩn ra một giây, bàn tay to bị hất ra cứng đờ ở giữa không trung.
Sau đó, Thịnh Vị Ương liền cảm giác được không khí chung quanh chợt rơi chậm lại, lạnh đến cô phải trực tiếp chui vào trong chăn.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái khiếp sợ khóa chặt Thịnh Vị Ương!
Nếu ánh mắt có thể giết người, Thịnh Vị Ương đã sớm bị anh lăng trì ngàn vạn lần!
Trước nay Hoàng Phủ Bạc Ái đều là thiên chi kiêu tử, sống đến lớn như vậy, lần đầu tiên có người dám hất tay anh ra!
Hơn nữa, người này lại có thể còn là một…… người phụ nữ!
……
Cuồng ngạo bị người ngỗ nghịch, liền giống như bị người mở coi bí mật riêng tư nhất, Hoàng Phủ Bạc Ái cảm giác được vũ nhục chưa từng có.
Chợt ---
Mắt đen nhánh càng thêm nồng đậm!
Lóe ra ánh sáng thị huyết, tựa như bão táp đêm trước, không biết sẽ hung ác bùng nổ vào khi nào!
Thịnh Vị Ương bị Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến mí mắt “Thình thịch” trực tiếp nhảy lên.
Âm thầm nghĩ trong lòng, sao ánh mắt người đàn ông này lại đáng sợ như vậy, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô!
Thậm chí cô lại có một loại cảm giác rắn độc lượn quanh, một trận yết hầu hít thở không thông……
Nhưng mà, anh ta nha, làm như cô là bị hù lớn lên vậy!
Thịnh Vị Ương hít sâu một hơi, túm góc chăn bảo vệ trước ngực,
“Trừng cái gì mà trừng! Trừng thế nào đi nữa, đôi mắt của anh cũng không lớn bằng tôi!”
Nói xong, Thịnh Vị Ương còn nghịch ngợm chớp chớp mắt, sau đó dùng sức trợn mắt, mắt châu tươi đẹp tựa như lục lạc tròn xoe.
Nha, còn không phải là phát giận ư! Có ai không biết làm chứ.
Thịnh Vị Ương còn rất nỗ lực lỗ mũi hừ một tiếng.
Mặt băng sơn vĩnh viễn bài tú lơ khơ của Hoàng Phủ Bạc Ái, khiếp sợ đến quả thực đều không thể dùng một từ “Vặn vẹo” để hình dung!
So mắt lớn với anh?
Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao nhìn Thịnh Vị Ương, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bày ra một nụ cười xán lạn “Tôi thật sự rất vô tội”, gân xanh trên trán đã bắt đầu nhảy lên.