Hoàng Phủ Bạc Ái đứng ở một bên rất xa, đầu gối kịch liệt đau đớn đến mức làm toàn bộ chân đều tê mỏi.
Anh nghe không rõ EMP và Thịnh Vị Ương đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy tựa hồ sau khi EMP nói một câu, Thịnh Vị Ương đột nhiên cả người chấn động, thậm chí có chút bất ngờ hoảng loạn!
Chợt, khuôn mặt nhỏ tươi đẹp lập tức ngây người, ngây ngốc đứng ở tại chỗ, ánh mắt gợn sóng có chút tan rã.
Ngực Hoàng Phủ Bạc Ái căng thẳng, hung hăng nắm chặt nắm tay, mắt đen lệ khí càn rỡ, thậm chí quên mất đầu gối đau nhức, bước nhanh như bay đi qua.
“Chưa nói cái gì, tiếp tục vấn đề vừa rồi chưa giải quyết được ở phòng sách.”
“**sh-it!” Hoàng Phủ Bạc Ái mắng một tiếng, sau đó chế trụ bả vai có chút cứng đờ của Thịnh Vị Ương, dùng tiếng hô che dấu bất an trong giọng nói của anh,
“Thịnh Vị Ương, phát ngốc cái gì!”
……
Trong đầu Thịnh Vị Ương một mảnh hỗn loạn.
Vấn đề EMP vừa mới hỏi cô, cô không phải nên là hoàn toàn không cần nghĩ liền có thể trả lời ư? Nhưng mà, vì sao khi lời nói đến bên miệng, cô lại có thể do dự chứ!
Mắt châu trầm tĩnh của Thịnh Vị Ương càng ngày càng mê mang, Hoàng Phủ Bạc Ái biết cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, gấp đến độ vặn tay bấm ngang hông cô một cái.
Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh, rốt cuộc hồi hồn.
Nhìn biểu tình tức muốn hộc máu của Hoàng Phủ Bạc Ái, sắc mặt hung ác nham hiểm có chút dọa người, Hoàng Phủ Thí lại ở bên cạnh cười đến càng thêm âm u tính kế.
Ách, vì sao cô đột nhiên có loại ảo giác rơi vào bẫy rập……