Nhìn người đàn ông cười đến hài hước lại quá mức mê hoặc tâm, Thịnh Vị Ương xấu hổ bực bội, lại đỏ mặt mắng anh,
“Đại sắc lang! Anh tránh ra cho tôi! Tôi vẫn là người bệnh đó --”
Còn chưa nói xong, bàn tay to của Hoàng Phủ Bạc Ái bóp một cái, trực tiếp lật thân thể của cô qua, lôi kéo đai an toàn váy ngủ của cô, cẩn thận nhìn xem miệng vết thương ở phía sau lưng của cô.
Chỉ thấy dưới vai trái phuias sau lưng cô có một vết thương thịt hồng nhạt khoảng hai centimet, ở trên da thịt tuyết trắng có vẻ cực kỳ chói mắt, lại có thể làm đau ánh mắt của cô.
Mày kiếm nhướng lên của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhíu lại, giữa hai lông mày tràn ngập lệ khí, ngực nghẹn đến có chút khó chịu.
Thịnh Vị Ương xoay khuôn mặt nhỏ lại, cũng muốn nhìn một chút thương thế phía sau lưng của mình thế nào, trong miệng vừa hỏi,
“Hoàng Phủ ba tuổi, thế nào? Miệng vết thương đã tốt chưa?”
“Rồi.” Hoàng Phủ Bạc Ái nặng nề trả lời một tiếng, vươn tay giữ lấy sau cổ của cô, không cho cô nhìn đến.
……
Thịnh Vị Ương thoáng nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông, trong lòng cả kinh,
“Có phải để lại sẹo không?”
“Ừ.” Âm sắc lạnh băng của người đàn ông càng âm trầm.
Thịnh Vị Ương bẹp bẹp cái miệng nhỏ, cô gái nhỏ trời sinh đã có lòng yêu cái đẹp, nghĩ cũng biết khẳng định lưu lại sẹo, ngữ khí tràn ngập ủy khuất,
“Vậy sau này tôi không thể mặc bikini rồi.”
Bikini? Cô muốn mặc cho ai xem? Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, nhịn xuống xúc động muốn tát một cái lên trên đầu quả dưa của cô,