“Ai nói không bơi lội liền không thể mặc bikini! Người ta còn có thể lõa thể tắm nắng trên bờ biển nha!”
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó lại nhịn không được bạo rống lên,
“Cô dám lõa thể một chút cho tôi xem không!”
Khóe mắt Thịnh Vị Ương co giật, “…… Tôi mới không”
Cô chỉ là vì phản bác anh mới nói như vậy, thật ra cô vẫn là cô gái phương đông rất truyền thống, toàn thân trần trụi tắm bên bờ cát nóng bỏng bắn ra để hưởng thụ như thế, cô chơi không nổi.
……
“Hừ!”
Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng hừ một tiếng, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng thấy bộ dáng cô mặc bikini gợi cảm.
Eo nhỏ thủy nộn hận không thể một tay liền muốn chặt đứt, chân dài mảnh khảnh trắng muốt, ở trên bờ cát nóng bỏng quay đầu mỉm cười, Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.
Thịnh Vị Ương phồng quai hàm lên, hai má đỏ bừng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, lại đột nhiên cảm giác miệng vết thương phía sau lưng nhẹ ngứa một trận.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái nhẹ nhàng vỗ vuốt miệng vết thương của cô, vết chai mỏng trên bụng ngón tay xẹt qua, chọc đến Thịnh Vị Ương ngứa đến run lên,
“Anh lại làm gì?”
“Sẽ không lưu lại sẹo.” Giọng nói bá đạo của Hoàng Phủ Bạc Ái lộ ra kiên định.
Thịnh Vị Ương ghét bỏ đến bĩu môi, “Anh nói sẽ không liền sẽ không à.”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó cầm một lọ thuốc mỡ nho nhỏ từ ngăn kéo tủ đầu giường, mở ra nặn một chút ở trên ngón trỏ, sau đó cẩn thận bôi lên cho cô.
Một trận mùi hương hoa oải hương nhàn nhạt tản ra trên miệng vết thương khép lại, Thịnh Vị Ương ghé vào trên vai anh, lại nắm cái miệng nhỏ chu lên,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh bôi cho tôi cái gì vậy?”
“Cô quản làm gì,” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh mặt, “Tôi cam đoan cô không lưu lại sẹo là được.”
“Thật sao?” Nghe được anh nói cam đoan sẽ không lưu lại sẹo, tâm tình Thịnh Vị Ương lại tốt lên, “Hoá ra còn là thần đan diệu dược nha!” --
“Hừ!” Vị Bạc Ái thiếu gia kiêu ngạo nào đó lại nhếch cái đuôi khổng tước lên.