“Người phụ nữ ngu xuẩn, lại đánh mất lão tử giết em!”
Thịnh Vị Ương bỗng chốc ngẩn ra, nâng mắt lên, thấy được mặt thối lóe lên giận dữ của Hoàng Phủ Bạc Ái, nhưng mà cô lại một chút cũng không sợ, ngược lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu!
Cầm lòng không đậu liền cười ra tiếng, giống như chỉ trong tích tắc đó, đáy lòng toát ra vô số sắc thái vui sướng rực rỡ.
……
“Ba tuổi, anh tìm được?!” Thịnh Vị Ương kích động hỏi.
Cô bắt lấy bả vai lỏa lộ của Hoàng Phủ Bạc Ái, động tác tự nhiên lại càn rỡ, cười đến khóe miệng hận không thể đều kéo đến mang tai, miệng đầy răng trắng bóng.