Tuy rằng giường là mềm, nhưng mà đột nhiên bị anh quăng lên như vậy, Thịnh Vị Ương bất ngờ không phòng bị, hơi trì hoãn một hơi, trực tiếp bị sặc, ho đến mặt đỏ bừng.
Trong đầu còn đang hồi tưởng vừa rồi cô vừa mở mắt nhìn thấy ánh mắt hung ác, tựa hồ còn mang theo một chút ai oán, tựa như một tiểu tức phụ bị ủy khuất lớn lao, sáng ngời nhìn cô.
Thịnh Vị Ương thở hổn hển, điên cuồng vỗ ngực.
Ảo giác! Nhất định là cô nhìn lầm rồi! Một người đàn ông trời sinh chỉ biết làm người khác đau đớn muốn chết, sẽ giống như là tiểu tức phụ chịu ủy khuất ư?
Thịnh Vị Ương hung hăng ghét bỏ chính mình ở trong lòng một phen.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái khôi phục lạnh băng,
“Ai bảo cô đi phòng dành cho khách ngủ?”
Trong lòng Thịnh Vị Ương “Lộp bộp” một chút, lúc này mới chú ý tới nơi này là phòng của anh, không phải buổi chiều cô ngủ là phòng dành cho khách ư.
Cho nên, vừa rồi anh là ôm cô từ phòng dành cho khách tới?
……
Suy nghĩ này, làm cho trong nháy mắt lông tơ cả người của Thịnh Vị Ương đều dựng thẳng lên, Thái thượng hoàng này lại làm cái gì, không phải nên là trực tiếp túm cô từ trên giường dậy ư?
Thịnh Vị Ương trừng mắt to hạt châu, sáng ngời có thần nhìn anh, nuốt nuốt nước miếng, khóe miệng run rẩy lẩm bẩm một câu,
“Không phải vừa rồi là anh ôm tôi từ phòng dành cho khách tới đây chứ……”
Hoàng Phủ Bạc Ái có chút cứng đờ kéo kéo khóe miệng, vì sao Thịnh Vị Ương lại cảm thấy bộ dáng Hoàng Phủ Bạc Ái giống như có chút giận dỗi?
Đột nhiên, thiếu gia nào đó lại kiêu ngạo giơ hàm dưới lên, liếc nhìn xuống Thịnh Vị Ương từ trên cao,
“Ai bảo cô liều chết túm cánh tay tôi không buông.”
Mỗ nam nói dối đến mặt không đỏ tim không đập, nói đến vân đạm phong khinh.
Thịnh Vị Ương lại kinh sợ, lập tức “gì”, tròng mắt trừng thẳng, ngữ điệu nâng cao,
“Tôi túm anh không buông?”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng hừ một tiếng, một biểu tình ghét bỏ “Cô đừng tự mình đa tình”.