Thịnh Vị Ương bị Hoàng Phủ Bạc Ái ôm vào trong ngực giống như ôm một đứa bé.
Cô hơi cúi đầu, anh khẽ ngẩng đầu, chóp mũi chống chóp mũi, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh đang quanh quẩn trong hơi thở.
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương nháy mắt, gương mặt sữa bò trắng nõn lập tức đỏ hồng, cực kỳ xinh đẹp, không chút khách khí khen tặng nói,
“Ông xã của em thật soái!”
……
Quyết đoán, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó được bà xã khích lệ vừa kiêu ngạo, lại thực vừa lòng hừ hừ, giọng nói từ tính mị hoặc cực kỳ lãnh diễm,
“Biết ông xã em soái như vậy, còn không nhanh hôn anh.”
Nhìn vẻ mặt ấu trĩ “Nếu em không hôn anh, anh liền tát một cái đánh bay em” của Hoàng Phủ Bạc Ái, Thịnh Vị Ương cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ càng cúi thấp, hôn một cái tới.
Hoàng Phủ Bạc Ái không chút khách khí, vào lúc Thịnh Vị Ương hôn anh, trực tiếp cạy hàm răng ra, bá đạo đoạt lấy ngọt mật mềm mại chỉ thuộc về anh.
Bàn tay ôm đỡ, nhịn không được xoa bóp một chút ở bên hông nhu mềm kia,
Thân mình mẫn cảm của Thịnh Vị Ương khẽ run lên, giữa môi răng bị phong bế mơ hồ tràn ra tiếng nuốt khẽ,