“Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, nếu muốn đi ra ngoài nhất định phải cho Bạc Tứ đi theo, nửa tiếng hội báo một lần, để anh biết em vẫn tốt.”
Từ lần trước sau chuyện Thịnh Vị Ương bị bắt cóc, Hoàng Phủ Bạc Ái hoàn toàn không yên tâm, biệt thự lại tăng thêm bảo vệ mới, hận không thể tùy thời tùy khắc mang cô theo trên người.
“Còn có……”
“Ba tuổi anh biến thành tám mươi tuổi khi nào vậy?”
Hoàng Phủ Bạc Ái còn chưa nói xong, Thịnh Vị Ương nhíu cái miệng nhỏ, ngữ điệu chậm rãi phun ra một câu, khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy một cái, dùng sức xoa nhẹ một chút ở trên má tuyết trắng của cô.
Hoá ra con báo nhỏ của anh ghét bỏ anh dong dài ư!
Thịnh Vị Ương cười, duỗi cánh tay từ dưới chăn tơ tằm, khí phách vung lên,
“Được rồi, tổng tài thiếu gia, anh có thể lăn đi làm, bằng không thật sẽ đến muộn.”
……
Quyết đoán, đường nét con lai gợi cảm của Hoàng Phủ Bạc Ái vặn vẹo, cắn răng, câu chữ rõ ràng,
"Cho dù anh không đi công ty cũng không ai dám nói một chữ nào.”
“Đó là đương nhiên, trừ phi người đó không muốn nhìn thấy mặt trời của ngày mai,” Thịnh Vị Ương biết nghe lời phải, nhưng ngược lại nhướng mày,
“Chỉ là mọi người sẽ ở trong lòng nghĩ em - phu nhân tổng giám đốc này làm đến không xứng chức nha! Đó chính là không được, em chính là Hoàng Phủ phu nhân rất hiền huệ.”
Nói xong, Thịnh Vị Ương đặc biệt con gái rượu chớp chớp mắt, đầu còn cố ý trượt xuống nửa tấc, dùng chăn tơ tằm che khuất miệng, một bộ dáng che khăn tay nhỏ.