Vì thế, nháy mắt gương mặt anh tuấn của vị Bạc Ái thiếu gia nào đó hoa hoa lệ lệ đen thui, suýt dùng một cánh tay ném cô ra ngoài.
Thật là tức chết anh!
……
Thịnh Vị Ương phản ứng kịp, nhìn vẻ mặt mỗ ba tuổi khúc nhạc dạo bão táp đột kích, bỗng chốc cười, chọc cằm anh nói,
“Đó cũng là vì quá yêu em thôi!”
Thật sự yêu một người, là ích kỷ, thậm chí không cho phép những người khác đụng chạm chút nào.
Ngàn vạn đừng nói lúc nhìn thấy cô và người khác phái ở cùng nhau, trong lòng còn vui tươi hớn hở, tuyệt đối là không có khả năng!
Anh càng không cho phép cô chịu một chút thương tổn nào, bởi vì, anh chỉ biết càng tổn thương nặng hơn cô, càng đau hơn cô.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại hung tợn trừng mắt liếc nhìn Thịnh Vị Ương một cái,
“Cô nhóc hư!”
Thịnh Vị Ương gật gật đầu, tiếp câu,
“Phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu.”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhịn không được khóe môi hung hăng run rẩy một chút, nha, bà xã anh đây là thần bổ đao nha……
……
Thịnh Vị Ương nhe miệng đầy răng trằn, lại lắc lư danh sách báo danh trong tay,
“Nói, ba tuổi, đây rốt cuộc là tình huống gì?”
Hoàng Phủ Bạc Ái bóp eo Thịnh Vị Ương nhấc lên, để cô ngồi càng vững chắc hơn trong lòng ngực của mình, giơ tay niết mặt trắng nõn của cô,
“Em là bà xã của anh, lại không phải là vật cưng, mỗi ngày giữ em ở trong nhà, phỏng chừng em sẽ nghẹn đến ra bệnh thần kinh, anh bảo em tới công ty làm thư ký của anh thì em lại không đồng ý.