Kha Tiểu Hạ thật muốn tự vả vào miệng mình một cái, tại sao cô lại đi nói những lời kỳ quái như thế! Rõ ràng hiện tại là cô cho không anh!
Mái tóc Cố Tử Kỳ ướt, dưới ánh trăng đặc biệt trong suốt, anh mặc áo ngủ lụa nhung màu san hô, Kha Tiểu Hạ chẳng quan tâm lắm, nói: “Vậy tôi đi tắm rửa trước đã!”
Cố Tử Kỳ không có ngăn cản cô, Kha Tiểu Hạ cơ hồ là trốn nhanh vào phòng tắm. Cô dựa vào tấm kính thủy tính trong đó, Kha Tiểu Hạ có thể cảm giác được trái tim đang kịch kiệt nhảy nhót.
Bởi vì không có ký ức trước kia, tình một đêm lần đó… cô không thể hiểu được nguyên nhân phát sinh. Cho nên lúc này đây đối với Kha Tiểu Hạ mà nói mới là lần đầu tiên, cô tự an ủi bản thân, khẩn trương là chuyện rất bình thường thôi! Ngay cả không phải lần đầu tiên, đối mặt cùng một cái người xa lạ, những cảm xúc này càng thêm bình thường!
Hơn nữa cô phải ở chỗ này, chỉ là vì hai trăm vạn kia! Kha Tiểu Hạ tắm dưới vòi sen, trầm thấp nở nụ cười.
Cô thật đúng là đang đắm mình trụy lạc!
Làm một lần, giá trị hai trăm vạ. Đã là mẹ một đứa con, phải chăng như Đổng Như nói, cô thật sự không biết mệt mỏi!
Kha Tiểu Hạ ước chừng tắm sạch một giờ mới ra. Thời điểm cô mở cửa phòng tắm, không khí tỏa ra sương mù lượn lờ quấn quanh người cô. Cơ hồ qua lớp hơi mờ ấy mà cô thấy được người đàn ông trên giường.
Cố Tử Kỳ cánh tay vắt qua trán, hình như đang nhắm mắt. Trong lòng Kha Tiểu Hạ bỗng vui vẻ, chẳng lẽ là ngủ rồi!
Cô quấn chặt khăn tắm đi tới, cúi đầu nhìn Cố Tử Kỳ, quả nhiên đã nhắm mắt lại. Kha Tiểu Hạ vui vẻ, cô chính là lâu la một chút đó!
"Cô đi đâu?” Kha Tiểu Hạ mới vừa xoay người, chuẩn bị đi ngủ ở phòng khách, người đàn ông trên giường liền hỏi.
Sống lưng cô cứng đờ, xoay người nhìn Cố Tử Kỳ, cười ngốc nghếch, “Tôi cho rằng anh ngủ rồi, sợ làm anh tỉnh giấc nên đến phòng khách ngủ.”
Cố Tử Kỳ ngồi dậy, liếc mắt đánh giá cô. Tay cô túm lấy khăn tắm, như sợ nó sẽ rơi xuống ngay. Khăn tắm rất ngắn, chỉ tầm đến mông cô. Đường cong nóng bỏng qua lớp khăn tắm hiện rõ, cùng những vệt nước trượt dài xuống thảm lông.
Cố Tử Kỳ nhớ tới đêm hôm đó, anh vẫn có ấn tượng, chẳng ngại uống xuân dược, nhưng đối với thân thể của cô, ký ức trong anh còn rất mới mẻ.
Vòng eo thon tinh tế ôm một tay là hết, hơn nữa bộ dáng của Kha Tiểu Hạ lúc này cùng khuôn mặt quen thuộc kia, thật sự khiến cả người anh khô nóng.
Trực tiếp giữ chặt tay Kha Tiểu Hạ, anh nhanh chóng ôm cô vào trong lồng ngực rắn chắc.
Kha Tiểu Hạ a một tiếng, theo bản năng mà giãy giụa, Cố Tử Kỳ trực tiếp ném cô xuống giường, một tay đẩy cả hai cánh tay cô lên đỉnh đầu.
Dưới ánh mắt của Cố Tử Kỳ, cả thân mình cô run rẩy, cô cũng không biết đó là do bị lạnh hay sợ hãi, tóm lại thân thể của cô đang run rẩy.
Anh chăm chú nhìn cô trong chốc lát, sau đó trực tiếp ngậm lấy bờ môi mềm.
Kha Tiểu Hạ hơi thở phì phò nói: “Cố Tử Kỳ! Anh…… Anh đã có bạn gái……” Cuối cùng cô vẫn giãy giụa, nhắc nhở anh.
Cố Tử Kỳ lập tức đáp trả, “Biết rõ tôi có Ôn Nhã, cô còn
chủ động bò lên! Kha Tiểu Hạ, cô rất giống tiện nhân.”