Hàng Vật

Chương 42: C42: Mặt quỷ



Thời Thiên Ẩm quỳ một gối trên mặt đất, nghiêm túc ngoài ý muốn.

Tuế Văn nhất thời không biết dùng ngôn ngữ gì để trả lời đối phương.

Hắn cúi đầu nhìn người một lúc, bỗng nhiên duỗi tay đưa đến trước mặt Thời Thiên Ẩm.

Thời Thiên Ẩm nhìn bàn tay này một lúc rồi nắm lấy, đứng lên.

Cậu cũng ngồi lên giường bệnh giống như Tuế Văn.

Tuế Văn cuối cùng cũng trả lời rất nghiêm túc: "Tôi nhớ kĩ lời hứa của cậu, tôi cũng tin cậu sẽ làm được."

Giờ phút này, hai người vẫn đang nắm tay nhau.

Thời Thiên Ẩm dương dương mi, trên mặt là biểu tình vừa lòng.

Tuế Văn lại nói: "Được rồi, băng bó cũng xong rồi, chúng ta đi tìm Đường Lan Lan trước đã."

Thời Thiên Ẩm không có ý kiến.

Toàn bộ tầng 7 đều là khoa ngoại thương. Mặc dù Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm đưa Đường Lan Lan đến bệnh viện nhưng cũng không biết Đường Lan Lan ở phòng bệnh nào, bọn họ tìm từng phòng một, lại nhìn từng người trên giường bệnh.

Đại khái là sau khoảng 10.

Bọn họ tìm được một vài thứ trong phòng 706.

Là áo khoác của Đường Lan Lan.

Tiết trời đầu thu, ban đêm hơi lạnh, lúc Tuế Văn bế Đường Lan Lan lên, cô gái đúng là đang mặc một chiếc áo gió mỏng, hiện giờ chiếc áo màu nâu nhạt này được đặt trên giường bệnh, hình dáng tinh tế, giống như đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ chờ đợi chủ nhân trở về.

Thời Thiên Ẩm: "Người không ở đây, đã đi ra ngoài rồi?"

Tuế Văn tiến lên cầm lấy áo gió, lắc đầu nói: "Không chắc."

Thời Thiên Ẩm: "Vậy là vì sao?"

Tuế Văn rút tay ra khỏi túi áo khoác gió, trên tay hắn là một chiếc di động màu hồng, hắn nói với Thời Thiên Ẩm: "Di động vẫn còn trong túi áo. Nếu như Đường Lan Lan thật sự tiến vào thì sẽ không bỏ quên di động của mình..."

Xã hội hiện tại, trong tay không có di động còn có thể gọi là xã hội hiện đại chắc?

Thời Thiên Ẩm: "Ý của ngươi là nàng không tiến vào?"

Tuế Văn trầm ngâm một lát: "Kỳ thật...... Nếu so sánh với bên ngoài, người nơi này trừ việc hơi cực đoan ra cũng không khác nhau nhiều lắm. Thói quen dẫn dắt những người bên ngoài hình thành nên tính cách của những người trong này. Nhìn chiếc áo khoác này được đặt ngay ngắn như thế có nghĩa là chủ nhân của nó căn bản không có nguy hiểm, cho nên chủ nhân của nó cũng sẽ không quên di động."

Thời Thiên Ẩm suy nghĩ, hiểu lời Tuế Văn: "Ý của ngươi là, trong gương không hề có Đường Lan Lan, ngay cả hư ảnh của nàng cũng chưa từng tiến vào đây?"

Tuế Văn: "Đúng vậy."

Thời Thiên Ẩm phủ định ý tưởng này: "Hư ảnh của ta cũng bị gương chiếu nhập vào đây, vì sao Đường Lan Lan lại thoát được?"

Tuế Văn: "Đây cũng là một vấn đề......"

Từ lúc tiến vào gương cho đến giờ, Tuế Văn đã trải qua rất nhiều chuyện, có rất nhiều câu hỏi trong đầu, đã giải quyết được một số vấn đề, vẫn còn một số vấn đề khác, ví dụ như Đường Lan Lan có ở trong thế giới của gương không, hắn và Ngô Thành, Đỗ Hồng có điểm chung gì... Những vấn đề này dường như không có đáp án nào online cả, nhưng chắc chắn chúng có mối liên hệ chung nào đó.

Chỉ là hiện tại mình chưa phát hiện ra thôi.

Tuế Văn trầm ngâm, lại thuận tay tìm trong túi áo gió, thấy một vật tròn tròn.

Hắn vừa lấy ra đã thấy một hộp gương nhỏ vỏ lam.

Hắn tùy tay mở ra, cười nói với Thời Thiên Ẩm: "Nữ sinh luôn mang theo một chiếc gương nhỏ cũng là chuyện rất bình thường..."

Gương tròn được mở ra, mặt kính chiếu sáng.

Sương xám xoay tròn, một con đường đen nhánh chậm rãi xuất hiện bên trong gương.

Hắn còn nhìn thấy cuối con đường đen nhánh này...

Cũng là phòng bệnh 706.

Chỉ là trong phòng bệnh bên kia, Đường Lan Lan đang nằm trên giường bệnh, có rất nhiều người đang ở chung quanh giường bệnh của cô, gương mặt họ đầy nôn nóng, nói chuyện với nhau, có lẽ là người thân của Đường Lan Lan.

Còn có bác sĩ, y tá đứng bên cạnh kiểm tra cho Đường Lan Lan, nói chuyện với người nhà Đường Lan Lan.

"Đây là?" Thời Thiên Ẩm lắp bắp kinh hãi.

Tuế Văn thấp giọng nói: "Thế giới thật. Cái gương này là con đường nối với thế giới thật."

"Hộp kính tròn trên người Đường Lan Lan là mấu chốt để đi ra ngoài." Hắn quay đầu nhìn về phía Thời Thiên Ẩm, ánh mắt sáng ngời, "Cái này nghĩa là... Vật Kị này, không gian này hình thành vì Đường Lan Lan!"

Hắn nói xong những lời này, đôi mắt rũ xuống nhìn di động trong tay.

Có lẽ chân tướng... sẽ lập tức xuất hiện.

Giây phút này, một con đường, hai lối rẽ.

Một lối chạy trốn, một lối chân tướng.

Tuế Văn không hề do dự lựa chọn con đường tìm hiểu chân tướng.

Tìm ra sự thật rồi lại thoát khỏi đây cũng không muộn, nhưng nếu thoát khỏi dây rồi sẽ vĩnh viễn không tìm được sự thật!

Tuế Văn cất chiếc gương đi, ấn lên di động, cũng không có gì bất ngờ khi cần mật mã để mở máy.

Hắn tùy ý thứ "0000", đúng là không thành công.

Vì thế Tuế Văn lấy thẻ bài ước nguyện trong túi ra, rót linh lực vào cho nó xuất hiện.


Hứa nguyện bài xuất hiện trong bệnh viện, dường như không quen với nơi này, bóng ma bên dưới nó nhất thời dao động.

Tuế Văn nhìn chằm chằm vào thẻ bài ước nguyện, nói: "Ta muốn ước nguyện."

Yên tĩnh ngắn ngủi.

Thẻ bài ước nguyện phát ra âm thanh: "Ngươi muốn... ước nguyện gì?"

Đoán đúng rồi.

Tuế Văn thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm.

Dưới tác dụng của gương, toàn bộ Hình Linh đều khôi phục thành Vật Kị, đèn xanh đèn đỏ cùng lan can thi nhau công kích, Na Na cũng rời đi.

Nhưng thẻ bài hứa nguyện lại không giống các hình linh còn lại.

Cho dù là trước khi bị hàng phục hay sau khi bị hàng phục, nguyện vọng của nó đều là có người ước nguyện với nó.

Nói cách khác ——

Chỉ cần không có ai cạnh tranh, nguyện vọng nho nhỏ của hắn hoàn toàn có thể được thực hiện.

Tuế Văn cầm di động, nói với thẻ bài ước nguyện: "Ta hi vọng có thể đoán được mật mã mở máy của cái di động này."

Vừa dứt lời, tầm nhìn phía trước có thay đổi.

Trên Vật Kị thẻ bài ước nguyện bắt đầu dao động, một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình tĩnh.

Có thể rồi.

Tuế Văn tùy thời đoán một chuỗi 4 con số, nhập vào di động.

Lập tức, khóa màn hình được gỡ bỏ, màn hình chính xuất hiện.

Tuế Văn vừa lòng nói với thẻ bài ước nguyện: "Nhìn đến nhìn đi vẫn là ngươi hữu dụng nhất!"

Nói xong, hắn thu lại thẻ bài ước nguyện.

Sau khi di động được giải khóa rồi, toàn bộ nội dung tin nhắn đều có thể đọc.

Tuế Văn cầm di động trầm ngâm, nói với Thời Thiên Ẩm: "Muốn tìm hiểu một người thì vẫn nên nhìn lại lịch sử trò chuyện của người đó..."

Nói rồi, hắn tìm kiếm QQ và Wechat trên di động.

Nhưng rất nhanh Tuế Văn đã phát hiện chiếc di động này không cài đặt hai thứ trên.

...... Không đúng, sao có thể? Hiện tại thầy cô còn có Wechat để gửi bài tập!

Tuế Văn nghi ngờ tìm lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy.

Di động này thật sự không có hai APP kia, nhưng chắc chắn là mỗi chiếc di động đều có hệ thống để tải hai cái APP này.

Vậy có nghĩa là...

"Wechat và QQ đều bị xóa......"

Nhưng người có thể xóa 2 cái APP này cũng chẳng có tác dụng gì vì người có được cái di động này đều có thể tải lại.

Cho nên.

"Người xóa chúng nó chính là Đường Lan Lan."

Hứng thú của Tuế Văn hoàn toàn được gợi lên!

Hắn cầm áo gió trên giường, bản thân ngồi xếp bằng trên giường, đồng thời vẫy vẫy tay với Thời Thiên Ẩm ý bảo đối phương ngồi cạnh mình.

Còn bản thân hắn vẫn tiếp tục xem xét các ứng dụng khác trong di động.

APP vận động, APP trò chơi, APP video... Phần lớn đều không có tác dụng gì, tuy nhiên lúc mở camera, Tuế Văn lại có phát hiện.

Bên trong Camera không có bất kì ảnh chụp nào.

Tất nhiên là đã bị xóa đi.

Người xóa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì vẫn là Đường Lan Lan.

Hắn lại click mở phần ghi chú.

Đến khi những con chữ sôi nổi hiện lên trước mắt, tất cả lơ đãng đều biến mất hoàn toàn.

"Vì cái gì vì cái gì vì cái gì ——"

"Ba, mẹ, cứu con, cứu con với..."

"Bọn họ là ai...... Tôi không biết...... Tôi không biết......"

"Không biết vì sao lại liên tục gặp ác mộng, chỉ có..."

"Mệt mỏi quá......"

"Ngủ rồi tỉnh, cảm giác vẫn giống nhau..."

Gương mặt Tuế Văn dần trở nên nghiêm túc.

Cả một bản ghi chú này, giọng điệu từ kịch liệt đến vô lực, tất cả đều báo hiệu một điềm chẳng lành.

Tuế Văn click mở một bản ghi chú mới nhất ở dưới.


Hắn thấy tất cả nội dung của bản ghi chú này.

"Vì sao tôi lại gặp phải chuyện này! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát! Tôi không dám... Tôi không dám... Ánh mắt mọi người nhìn tôi... Đều thật kì quái... Bọn họ đều cười nhạo phía sau lưng tôi... Bọn họ đã biết cái gì đúng không? Bọn họ biết gì rồi? Đúng rồi, đúng rồi, che đậy tất cả mọi thứ thì tốt rồi, như vậy sẽ không ai nhìn thấy, mặc quần áo dài, không buộc tóc, mang mắt kính to, như vậy sẽ không còn ai chú ý đến mình nữa, bọn họ sẽ không nhìn mình nữa..."

Tuế Văn có cảm giác không tốt lắm.

Hắn im lặng một lát rồi lại mở một bản ghi chú với đầy những dòng mô tả sự sa sút của tinh thần.

"Bọn họ là ai... Tôi không biết... Tôi không biết... Bọn họ che lại mắt tôi... Tôi không cảm giác được... Tôi không muốn nhớ lại..."

Tuế Văn không xem tiếp nữa.

Hắn cảm thấy mình đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Hắn mở APP video, phát hiện lịch sử trò chuyện giống như hắn đã suy đoán.

Hắn lại click mở APP lịch trình, phát hiện thời gian viết của bản ghi chú đầu tiên giống với lịch sử trò chuyện.

Nhật kí trò chuyện cuối cùng của Đường Lan Lan là...

Gặp Ngô Thành, tham gia ngày hội Cosplay.

Trong phút chốc Tuế Văn đã đoán được kết quả.

Tuy rằng hắn không có đủ chứng cứ, nhưng mà......

Ngô Thành chủ động hẹn hắn, nhưng cuối cùng thời gian và địa điểm đã được quyết định rõ ràng, kết quả lại chẳng có động tĩnh gì.

Ngô Thành căn bản không làm được điều mà gã đã nói, bản thân mình lại vì một ước định hư vô suýt chút nữa toi mạng.

Đây cũng không phải là kẻ đáng mong đợi.

Có khả năng hắn chỉ vô tình bị cuốn vào.

Nhưng có một khả năng lớn hơn nữa là...

"Hắn bị hãm hại..."

***

Có người thành công sẽ có kẻ thất bại.

Sau khi Tuế Văn dẫn Thời Thiên Ẩm đi, hai người Ngô Thành và Đỗ Hồng cũng vội vã chạy xuống lầu.

Hai người không hề do dự, không quay đầu lại, một lòng một dạ hướng về cửa cổng lớn của bệnh viện.

Cũng không biết có phải do Tuế Văn đã dẫn quái vật lớn nhất của nơi này đi rồi không mà một đường bỏ trốn của hai người thuận lợi không ngờ, những kẻ căm hận hay phẫn nộ đều không thấy đâu, cứ như vậy đã chạy đến cổng lớn của bệnh viện.

Sau đó... Cũng không có sau đó.

Ngoài cổng lớn của bệnh viện bị sương xám dày đặc bao quanh.

Đường phố, con người, kiến trúc vốn có đều biến mất trong sương mù dày đặc khiến người sởn tóc gáy kia.

Hai người kinh ngạc đứng yên tại chỗ, chần chờ nửa ngày, thử đưa tay mình vào trong sương mù dày đặc kia, nhưng sự việc khủng bố hơn đã xảy ra.

Sương mù dày đặc ở trước mặt bỗng nhiên cuồn cuộn sôi trào, giống như tầng tầng lớp lớp dải mây trên bầu trời.

Sau khi bọn chúng vươn tay ra lại chạm đến vách ngăn cứng rắn.

Có lẽ là nhựa, có lẽ là kính, cũng có lẽ là vách tường không thể nhìn thấy.

Dù sao chính là vật như vậy.

Nó sừng sững đứng trong lớp sương mù dày đặc, khiến cho bọn chúng có muốn mạo hiểm đi trong màn sương mù dày đặc kia cũng không thể!

Hai người bắt đầu ném đồ vật về phía trước, thậm chí còn lấy bình chữa cháy đập mạnh vào.

Nhưng tất cả đều giống như ném đá vào biển nước.

Bọn chúng không thể làm cho "tường" trước mặt lay động.

"Tường" vờn quanh toàn bộ bệnh viện, vây chặt bọn chúng bên trong.

Cũng vào lúc này, tất cả những người mang tình cảm phẫn nộ và căm hận đều lục tục rời khỏi đại sảnh đi về phía bọn chúng...

Hai người rời khỏi vị trí cạnh "tường".

Bọn chúng mất thật nhiều sức lực, lại chạy về bệnh viện, ẩn mình trong một gian phòng không một bóng người.

Cãi vã bùng nổ ở đây.

Đỗ Hồng ném bình chữa cháy trong tay lên mặt đất, đưa bàn tay đầy máu của mình lên vò đầu, rít gào giống như quái thú: "Vì sao chúng ta lại bị vây trong cái nơi quỷ quái này. Tôi nghe lời cậu chạy đến cổng bệnh viện nhưng vì sao vẫn không ra ngoài được, tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài!"

Ánh mắt Ngô Thành tối tăm, nhìn chằm chằm vào một chỗ trong phòng: "Cậu bình tĩnh đã."

Đỗ Hồng: "Mẹ nó, cậu muốn tôi bình tĩnh thế nào? Nếu không ra ngoài được, chẳng lẽ chúng ta phải ở đây cả đời à? Tôi sẽ điên, cậu cũng sẽ điên, tất cả đều tại Đường Lan Lan, chắc chắn là cô ta giở trò quỷ, nếu như trước đó chúng ta không..."

Ngô Thành: "Cậu hối hận? Vậy cậu hãy nói cho Đường Lan Lan biết đi. Có phải cậu đã quên rồi không..." Gã cười lạnh, môi mỏng thoát ra những lời nói với giọng điệu lạnh như trộn băng, "Lúc chúng ta làm, đôi mắt Đường Lan Lan đã bị che kín, cô ta căn bản không biết ai đã kéo mình đi, hiện tại cậu lại tự thú với cô ta, vậy cô ta có buông tha cho cậu, cho cậu ra khỏi nơi này hay không..."

Đỗ Hồng: "Tôi —— tôi ——"


Gã hung hăng đá vào giường bệnh, gương mặt vặn vẹo.

"Vậy hiện giờ chúng ta phải làm thế nào?"

Trong phòng yên tĩnh một lúc.

Ngô Thành bỗng nhiên nói: "Hắn nói đúng."

Đỗ Hồng: "Ai?"

Ngô Thành không để ý, tiếp tục nói: "Chúng ta đi tìm Đường Lan Lan đi, mấu chốt để ra ngoài hẳn là ở trên người cô ấy."

Đỗ Hồng: "Còn những quái vật trên tầng kia..."

Gã chưa nói hết lời.

Trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Trong sự im lặng kéo dài đó lại vang lên âm thanh từ xa xa.

"Đát."

"Đát."

"Đát......"

Tiếng bước chân độc đáo quen thuộc lại vang lên một lần nữa trong hành lang.

Hai người trốn trong phòng ngừng thở, chậm rãi đứng cùng nhau.

Giây phút này, bọn chúng thật sự hy vọng tiếng tim đập của mình cũng nhỏ lại, để cho căn phòng này trở nên yên tĩnh tuyệt đối.

Đáng tiếc không có tác dụng.

Ngay sau đó, cánh cửa khép kín bị đẩy ra.

Một hình ảnh xuất hiện ngoài cửa phòng, hắn nói: "... Là hai người các cậu à."

Hai người suýt nữa thì nhảy cửa sổ chạy trốn lúc này cũng nhận ra người đứng ngoài cửa.

Hai người hoảng hốt nói: "Tuế, Tuế Văn?"

Tuế Văn cười cười với hai người: "Cảm thấy rất ngoài ý muốn khi tôi xuất hiện ở đây phải không?"

Ngô Thành lập tức phản ứng lại, gã lộ ra gương mặt vui vẻ, nói với Tuế Văn: "Tuế Văn, anh đã chạy thoát ra được rồi, thật tốt quá, chúng tôi đã đi đến nơi hẹn trước nhưng mãi không thấy anh đâu, tôi còn tưởng rằng..."

Khóe miệng Tuế Văn xuất hiện một nụ cười cổ quái.

Hắn vẫn luôn nhìn Ngô Thành, để cho Ngô Thành nói hết rồi mới chậm chạp thêm vào một câu.

"Cũng may, các người không đuổi kịp, nói thật, tôi còn cảm thấy các người khá đáng sợ..."

Đối với ánh mắt ngạc nhiên của hai người, hắn cười nói:

"Tôi biết việc các người đã làm với Đường Lan Lan."

Một tiếng "Ầm..." nổ tung trong đầu hai kẻ kia.

Giống như bầu trời quang đãng bỗng xuất hiện một tia sét đánh ngay cạnh hai người.

Lý trí của Đỗ Hồng vào giờ phút này hoàn toàn mất hết.

Gã gào lên với Tuế Văn: "Đúng là chúng tao làm thì sao? Ai bảo mỗi ngày cô ta đều ăn mặc hở hang như thế, không lộ ngực thì lộ chân, cả người đều dụ dỗ người ta đến làm cô ta? Tao cũng chỉ thỏa mãn cô ta thôi! Cô ta không thấy hài lòng à? Vậy thì đến tìm tao mà nói, tao sẽ xin lỗi cô ta, công khai xin lỗi cô ta, ha ha ha..."

Phẫn nộ, sợ hãi, vô số cảm xúc chồng chất trong ngực Đỗ Hồng, giống như muốn làm nổ tung ngực gã.

Một bên gã lớn tiếng cười nhạo, dùng sức đá lên giường sắt bên cạnh, giường sắt dịch về phía Ngô Thành khiến gã hoảng sợ lui về sau. Ánh mắt gã găm chặt trên người Tuế Văn, đồng tử đầy tơ máu, trên mặt là vẻ dữ tợn, giống như đã phát điên...

Tuế Văn không nói lời nào.

Ánh mắt hắn nhìn Đỗ Hồng cũng dần dần trở nên lạnh băng.

Cũng vào lúc này.

Ngô Thành cầm bình chữa cháy, yên lặng không một tiếng động tiến đến gần Tuế Văn.

Gã không biết việc Đỗ Hồng bùng nổ là thật hay giả, nhưng đây là cơ hội rất tốt.

Gã nắm chắc cơ hội này.

Nâng tay lên.

Dòng máu sôi trào hưng phấn trong cơ thể, tiếng gió gào thét.

Bình chữa cháy đập thật mạnh về phía sau đầu Tuế Văn.

Bình chữa cháy chuẩn bị đập vào gáy Tuế Văn, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một nguồn lực vô hình xuất hiện trên cổ tay Ngô Thành, khiến cho gã không thể động đậy.

Ngô Thành kinh ngạc cử động cổ tay mình.

Nhưng cổ tay gã giống như có một sợi dây sắt vô hình vây giữ trên không trung, không thể cử động được.

Sau đó, thứ trói buộc cổ tay gã dần dần xuất hiện.

Giống như màu da hiện lên giữa không trung, thứ nắm lấy cổ tay Ngô Thành hiện lên trong tầm mắt.

Là một bàn tay, tiếp theo là cánh tay, ngực, thân, cả người.

Thời Thiên Ẩm thoát khỏi bóng ma, đứng trước mọi người.

Cậu nhẹ nhàng ngắt một cái, một tiếng răng rắc vang lên trong lòng bàn tay, cổ tay Ngô Thành lập tức trật khớp.

"A...... A a a a!" Cơn đau nhức khiến Ngô Thành lập tức kêu rên thảm thiết.

Vào lúc này, Tuế Văn quay đầu nhìn lại.

Hắn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Đỗ Hồng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Thành.

Hắn nhìn bình chữa cháy treo trên đầu mình, không thể tưởng tượng nổi... Bản thân vậy mà lại có ngày đối mặt với việc bạn học giết người.

Hắn lui ra phía sau một bước.


Hắn lạnh lùng nói với hai người: "Các người thật khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm và đáng sợ..."

Sự việc đã đến mức này, cũng không cần tốn công che giấu làm gì.

Thời Thiên Ẩm đã buông gã ra, Ngô Thành ôm lấy cổ tay mình lui lại vài bước, nói bất cần: "Ha Ha... Mày đi tố cáo đi, thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, mày xác định còn có chứng cứ để chứng minh là chúng tao làm à? Mày xác định là không phải Đường Lan cố tình quyến rũ bọn tao? Nếu như mày biết chuyện này rồi thì cũng nên biết, Đường Lan Lan với tao là bạn bè. Quan hệ giữa chúng tao là rất-rất-rất tốt."

Gã ác ý, tiếp tục mở miệng:

"Cho dù có chứng cứ đi nữa, cho dù cảnh sát vào cuộc đi chăng nữa, thì hình phạt đối với bọn tao, mày có biết không..."

Gã đứng cạnh Đỗ Hồng.

Gã nhếch môi, cười to với Tuế Văn: "Tao và nó chưa đến 18 tuổi đâu. Nhưng tất cả mọi người đều sẽ biết, Đường Lan Lan đã bồi hai người thay phiên nhau ngủ..."

"Cũng không biết cô ta đã bồi bao nhiêu thằng đàn ông ngủ rồi..."

Khi Đỗ Hồng và Ngô Thành nhỏ giọng nhắc đến Đường Lan Lan, trong bệnh viện yên lặng xảy ra biến hóa, có điều những thay đổi đó rất nhỏ, ẩn nấp xung quanh không ai phát hiện ra.

Nhưng hiện tại.

Đến khi người hết lần này đến lần khác nhắc lại chuyện này, biến hóa trong bệnh viện cuối cùng cũng xuất hiện.

Sắc trời trở nên ảm đạm.

Mặt tường bắt đầu bong ra từng mảng.

Vật thể bắt đầu nghiêng ngả.

Tất cả mọi thứ bắt đầu xoay tròn.

Giống như đang có một cơn phẫn nộ vặn xoắn toàn bộ không gian này!

Lúc này, có tiếng động rất lớn truyền đến từ chung quanh.

Người từ bốn phương tám hướng đều hội tụ về đây, từng tiếng bước chân giao nhau tạo nên tiếng vang lớn chấn động cả bệnh viện.

Giờ phút này, những người xông tới đây không còn mang cảm xúc của riêng mình nữa, tất cả đều bị đồng hóa, trên mặt họ chỉ còn lại hai loại biểu cảm, một là phẫn nộ, một là căm hận.

Bọn họ lấy một tốc độ không ai cản nổi vây quanh gian phòng này, sau đó xông thẳng vào.

Ngay sau đó, tất cả bọn họ đều biến thành những làn khói đen.

Mỗi vệt khói đen đều mang theo một gương mặt quỷ vặn vẹo.

Khói đen mặt quỷ điên cuồng lao vào phòng, Tuế Văn còn chưa kịp phản ứng đã thấy một làn khói đen lao thẳng về phía mặt mình.

Giây phút này, Thời Thiên Ẩm đứng bên cạnh lập tức kéo hắn sang một bên, thoát khỏi mặt quỷ này.

Nhưng tránh được một cái thì còn những cái khác nữa.

Tại bệnh viện, vô số người xông đến nơi này, tất nhiên sẽ có vô số làn khói đen xuất hiện trong phòng.

Càng ngày càng có nhiều mặt quỷ chiếm cứ căn phòng, khiến người muốn tránh cũng không tránh được.

Thời Thiên Ẩm giữ chặt Tuế Văn, định dẫn người rời khỏi căn phòng này, nhưng mới đi được hai bước cậu đã dừng lại.

Căn phòng không ngừng vặn vẹo.

Nó giống như vẫn có không gian như thế nhưng lại cũng không giống như thế.

Thời Thiên Ẩm vừa bước một bước về phía cửa sổ lại phát hiện cửa sổ kia có một bức tường trắng vặn vẹo che kín.

Lúc này, vài mặt quỷ bay về phía Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.

Cho dù Thời Thiên Ẩm cố gắng né tránh nhưng vẫn có vài cái mặt quỷ cọ qua cánh tay Tuế Văn.

Lạnh băng, nơi bị chạm vào đau đớn giống như bị lưỡi đao sắc bén cắt qua.

Cùng lúc đó, cảm giác cuồng nộ, khủng bố cũng xuất hiện trong đầu khiến người hoảng loạn bất an.

Tuế Văn đã rõ mặt quỷ này có thể mang đến cái gì.

Hắn không chậm chạp, quyết định đi ra ngoài đã rồi lại nói, cho nên hắn lập tức mở hộp gương nhỏ trong tay ra.

Hộp kính tròn được mở ra một lần nữa, mặt gương bóng loáng chiếu đến Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, con đường đi ra thế giới bên ngoài xuất hiện trong gương!

Tuế Văn đưa bàn tay vào trong con đường kia, cùng lúc đó, Thời Thiên Ẩm bỗng nhiên lên tiếng: "Mặt quỷ không bay đến chỗ chúng ta nữa."

Tuế Văn sửng sốt, chợt dừng tay, nhìn về bốn phía.

Hắn phát hiện, nơi họ đứng, trong vầng sáng mông lung của gương, không gian không hề vặn vẹo, mặt quỷ cũng tránh đi, bên trong phạm vi chiếu của gương, bọn họ an toàn.

Tuế Văn không vội vã đi ra ngoài.

Hắn nhìn về một góc khác trong phòng.

Ở đó...

Ngô Thành và Đỗ Hồng điên cuồng dùng vũ khí múa may trên đỉnh đầu.

Mặt quỷ tàn sát bừa bãi trong phòng, hai người không có khả năng như Thời Thiên Ẩm, không có cách nào tránh được mặt quỷ bay loạn khắp nơi, từng cái mặt quỷ tùy ý xuyên qua xuyên lại trong cơ thể bọn chúng, mỗi lần đều giống như lưỡi đao cắm vào cơ thể.

Gương mặt của bọn chúng vặn vẹo, lớn tiếng kêu gào, đau đến mức gân xanh trải rộng khắp gương mặt.

Trừ cái này ra, hình như đầu óc của bọn chúng cũng bị ảnh hưởng.

Bọn chúng gào thét, đánh loạn vào mọi nơi, cũng đánh nhau, máu tươi xuất hiện trên người bọn chúng, che kín thân thể bọn chúng.

Cho đến khi bọn chúng mất hết sức lực, kiệt sức ngã trên mặt đất, tùy ý bị mặt quỷ xuyên qua xuyên lại trong cơ thể...

Trong suốt quá trình, Tuế Văn vẫn luôn đứng một bên.

Hắn không định rời đi, cũng không có ý định cứu người.

Hắn bình tĩnh im lặng nhìn chăm chú mọi việc đang diễn ra, cho đến tận khi phát hiện ra ánh mắt của hai kẻ trên mặt đất dại ra, cho đến khi Thời Thiên Ẩm nói một câu bên tai hắn: "Bọn chúng điên rồi."

Tuế Văn lúc này mới nhúc nhích.

Hắn nói với Thời Thiên Ẩm: "Chúng ta đi thôi."

Hắn cùng Thời Thiên Ẩm mang theo hai gã điên rời khỏi thế giới gương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.