Mấy ngày tiếp theo, Trịnh Lĩnh đưa Hoa Thất đi vườn bách thú, công viên, phố ăn vặt, viện bảo tàng, bảo tàng nghệ thuật, vân vân và mây mây.
Hoa Thất hào hứng như một đứa trẻ, đi chỗ nào cũng vô cùng phấn khích.
Nhưng mà nghe nói có dự án mới rồi. Trịnh Lĩnh không thể nghỉ việc mãi được.
Ngày cuối cùng, hắn đưa Hoa Thất đi nghe hát opera.
Dù chẳng hiểu ca từ, nhưng nghe xong Hoa Thất vẫn thấy buồn lắm. Cả người cậu ỉu xìu.
Trời sắp sửa sang đông, vậy nên khi ra khỏi nhà hát, Hoa Thất vừa giậm chân vừa hà hơi vào tay cho ấm.
Trịnh Lĩnh cầm lấy tay cậu, bao lại, xoa nhè nhẹ.
Viền mắt Hoa Thất ửng đỏ. Cậu rút tay về, nói: “Đang yên đang lành, anh đừng mó máy tay chân!”
Tay Trịnh Lĩnh vẫn luôn ấm áp như thế.
Trịnh Lĩnh quay lại với công việc. Lại phải tăng ca mỗi ngày.
Hoa Thất vẫn như trước, sáng sớm đưa hắn cơm trưa, cuối ngày đem bữa tối đến, thỉnh thoảng còn giúp thêm mấy việc vặt.
Một ngày nọ, chị Lý bảo: “Công việc chất thành núi rồi. Trịnh này, cô nàng chị giới thiệu cho chú hồi trước ấy, cuối cùng thì chú không gặp à.”
Hoa Thất dựng tai lên nghe.
“Em gặp rồi. Cảm giác khá tin cậy. Em bảo cô ấy tháng sau tới thử.”
“Sao phải chờ đến tháng sau hả. Tìm một thực tập sinh đáng tin khó lắm đó biết không. Cứ để người ta thử một thời gian trước đã. Đừng đợi lâu làm gì, kẻo nhỡ lúc đến còn chẳng bằng Tiểu Hoa của chúng ta thì lại thất vọng lắm. Không bằng để Tiểu Hoa làm thêm ở đây luôn đi!!”
Trịnh Lĩnh bảo: ” Thôi đi, người ta là tác giả truyện tranh đó chị. Ai thèm làm thêm cho chị chứ?”
Hoa Thất vội xua tay: “Ấy ấy, em không.....”
Theo Trịnh Lĩnh thấy, hẳn là cậu không thích loại công việc gò bó thời gian thế này đâu. Mỗi ngày qua đây giúp chơi thì thấy vui thôi. Hình như cậu cũng không thiếu tiền nữa, nên hắn đã từ chối thay cậu rồi. Tất nhiên là chị Lý cũng chỉ đùa thôi.
Hai ngày sau, cô bé thực tập sinh kia đến. Những người khác cũng hài lòng. Tuy còn đang học đại học, nhưng cô bé rất thạo việc, vả lại còn hiểu chuyện.
Mỗi tối Hoa Thất đến đó cũng chẳng còn việc gì cho cậu làm nữa. Cậu thấy hơi hụt hẫng, nhưng không thể mặt dày ở đấy mãi, cuối cùng đành về nhà.
Một buổi trưa, Hoa Thất nhận được điện thoại của Trịnh Lĩnh. Hắn nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm.
Hoa Thất mở cửa, hành lang tối đen, chỉ phía xa xa có ánh nến bập bùng.
Trịnh Lĩnh bê một chiếc bánh ngọt bự chảng, bước về phía cậu. Trên bánh là những ngọn nến đang cháy sáng lung linh. Hắn ngân nga khúc ca mừng sinh nhật: “Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em.”