Trịnh Lĩnh mới đưa Hoa Thất tiền cơm tháng này. Nhưng gần đây sếp của hắn muốn thắt chặt tình cảm nội bộ nhân viên, bữa nào cũng đưa họ ra ngoài ăn. Thế nên suốt một tuần rồi, Trịnh Lĩnh không hề bảo Hoa Thất đem cơm tới.
Hiển nhiên hai người cũng chẳng có cơ hội gặp nhau.
Tuy thi thoảng Trịnh Lĩnh vẫn nhắn tin qua WeChat chọc cậu, nhưng Hoa Thất sợ làm phiền công việc của hắn, thế là chẳng dám nói chuyện nhiều.
Trước đây, ngày nào cũng ra ngoài mua đồ tươi về nấu ăn, xong xuôi lại bắt xe đưa cơm đến chỗ làm của Trịnh Lĩnh. Hoàn thành việc đưa cơm lại chạy về. Phải vận động không ít. Giờ chỉ có mình cậu ăn, gần một tuần, bụng nhỏ sắp phị ra rồi.
Hơn nữa tâm trạng không vui, chỉ còn cách ăn cho đỡ buồn.
Thế nên lúc Trịnh Lĩnh cầm các loại xiên nướng gõ cửa nhà Hoa Thất, hắn thấy một khuôn mặt buồn bã phúng phính ra mở cửa.
Trịnh Lĩnh véo má cậu, mà hiếm khi cậu không xù lông, kệ cho hắn véo chán thì thôi.
Hoa Thất thở dài, để hắn vào nhà.
Từ sau cái ngày cậu nhận ra tình cảm của mình, cứ cảm thấy quan hệ của hai người ngày càng xa lạ.
Cả hai ngồi gặm xiên nướng. Trịnh Lĩnh kể cho Hoa Thất nghe những chuyện thú vị trong công việc.
Tâm hồn Hoa Thất bay tận đâu đâu.
Miệng cứ mấp máy, muốn hôn quá đi.
Sẽ làm anh ấy thất kinh mất!
Chắc hẳn sẽ bị đẩy ra, sẽ thấy anh bực bội lau miệng, mắng mình ghê tởm, nói tôi coi cậu là bạn, thế mà cậu muốn thông ass tôi, tôi nhìn lầm cậu rồi… Mấy câu như vậy đó.
Tiểu thuyết và phim về gay yêu straight đều như vậy cả mà.
Trịnh Lĩnh thấy cậu cứ ngơ ngẩn, hắn không nói nữa, chỉ nhìn cậu cười cười.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Hả?”
“Vẻ mặt thú vị ghê, cứ liên tục thay đổi. Em đang tưởng tượng cảnh gì vậy?”
Hoa Thất vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình.
Đúng lúc này, điện thoại của Trịnh Lĩnh reo lên. Hắn nói xin lỗi rồi đứng dậy nghe điện. Sau khi cúp máy, hắn quay ra hỏi cậu: “Có thể mượn máy tính của em dùng một chút không? Anh cần đọc email.”
“Vâng, máy tính đang mở đấy ạ.”
Hai người đi về phía máy tính bàn. Trịnh Lĩnh ngồi xuống, di chuột, màn hình sáng lên, Weibo đang bật.
Trịnh Lĩnh không để ý lắm, nhưng Hoa Thất lập tức lao đến, rồ dại ấn tổ hợp alt + F4, mãi mới tắt được.
Cậu như gặp giặc dữ, hỏi: “Anh có thấy không?”
“Có thấy.”
Hoa Thất khóc lóc. Cậu vội lôi di động ra, lên Weibo đổi tên. Đổi thành một đống chữ cái và số.
Email được gửi đến. Trịnh Lĩnh phát hiện trong máy của Hoa Thất có cài đặt các phần mềm thiết kế đồ họa đầy đủ cả, cực kì tiện lợi.
Hoa Thất nói: “Em đổi tên Weibo rồi! Anh không tìm ra được đâu!”
Trịnh Lĩnh cười, click chuột.
Xử lí xong email, Trịnh Lĩnh hỏi cậu: “Trên Weibo có gì không thể cho người khác thấy sao?”
“Không phải chuyện của anh!”
“Em đổi tên làm gì, đổi tên vẫn tìm được mà.”
“Em không tin, có giỏi anh tìm thử coi!”
“Là em thách anh đấy nhé?”
“Em thách đó, anh thử đi!”
Trịnh Lĩnh xắn tay áo, hôm nay để anh đây cho chú biết thế nào là kỹ thuật tìm người!
Chưa đến hai phút sau, Weibo của Hoa Thất đã bị tìm ra.
“Nhiều người theo dõi đấy, còn có người hỏi sao tự nhiên em lại đổi tên kìa? ID cũ bị hack rồi, không đổi lại được đâu.”
Hoa Thất trố mắt, vội dùng di động thử, mẹ kiếp quả thật bị chiếm rồi!
Trịnh Lĩnh giơ di động lên, bảo: “Là anh hack đó, ha ha ha. Giờ anh đổi tên đây, em mau đổi về đi.”
Hai người lần lượt ấn xác nhận, ID an toàn.
Trịnh Lĩnh vẫn không ngừng tay, tiếp tục ấn ấn.
Hoa Thất đá nguồn điện của máy tính, cậu sắp gục rồi.
“Rồi rồi rồi, em khai hết đây. Người thành phố A năm nay 22 tuổi thích ăn kẹo bông gòn và bỏng ngô từng học ở trường tiểu học XX trung học XX đại học XXX hơn nữa đúng vậy hồi nhỏ em là một nhóc ú tròn!”
Trịnh Lĩnh kéo chuột dưới sự giám sát của Hoa Thất. Cũng chẳng có gì, chỉ có mấy bài về hắn.
“Vừa chuyển nhà, hàng xóm mới là một ông chú đẹp trai. Trông như này nè” – Đăng kèm một bức kí họa.
“Gặp chú đẹp trai trong thang máy, nói chuyện với nhau rồi.” – Đăng kèm một bức kí họa.
“Chú đẹp trai bắt đầu lao vào công việc cùng cả nhóm, thấy thương thương, muốn khuyên người ta đổi việc đi. Chú đẹp trai sắp biến thành đại gia đẹp trai rồi.” – Đăng kèm một bức kí họa trường phái dã thú.
“Dùng một nồi thịt kho dụ dỗ ông chú vào nhà, về sau cả hai sẽ ăn cơm cùng nhau, nhà cửa sẽ không vắng vẻ nữa rồi!!” – Kèm một bức kí họa thức ăn.
Nhưng gần đây ít hơn nhiều. Thường chỉ có độc một bức vẽ hắn.
Trịnh Lĩnh sờ mặt mình, hắn thật sự đẹp trai đến vậy sao?
Hoa Thất đỏ mặt đẩy hắn ra cửa, Trịnh Lĩnh giơ di dộng lên hỏi cậu: “Anh có thể tiếp tục xem Weibo của em không?”
“Tùy anh.”
Trịnh Lĩnh nằm trên giường, xem từng status cũ, vừa xem vừa bật cười, một vài cái thì lưu lại. Lội về status đăng vào mấy năm trước, có thể mường tượng ra một Hoa Thất càng trẻ con hơn bây giờ. Lúc mới dùng Weibo, cậu thậm chí còn thích sử dụng mấy icon đáng yêu.