Lúc cố hít thở thì bị sặc, lại chẳng ho được, mặt của Hoa Thất hồng cả lên. Toàn bộ khoang miệng bị Trịnh Lĩnh xâm chiếm, đầu lưỡi bện vào nhau, nước bọt vô thức chảy ra ngoài.
Vừa hôn, tay Trịnh Lĩnh vừa luồn vào dưới sơ-mi của Hoa Thất, mân mê vuốt ve từ bụng đến ngực cậu.
“Ư…” Cả người Hoa Thất nóng lên. Tay Trịnh Lĩnh lại xuống chút nữa, luồn vào trong quần cậu từ phía sau.
Chân Hoa Thất khẽ mở.
Trịnh Lĩnh sờ mông cậu một chút rồi lập tức rút tay ra, đoạn bế Hoa Thất lên.
Tự nhiên lại sao thế?
Hoa Thất đã mềm nhũn như bún. Trịnh Lĩnh dìu cậu đứng thẳng lên rồi hỏi: “Em có cần đi vệ sinh không? Anh thấy cái ấy của em cứng lắm rồi, chắc bàng quang sắp nổ rồi hả?”
“Không phải, đó là…là!”
“Là cái gì?”
Thấy Trịnh Lĩnh vừa cười vừa hỏi, Hoa Thất liền biết mình lại bị trêu rồi.
Cậu quay mặt đi chỗ khác, nói: “Em tỉnh rồi, về nhà đây. Anh lên giường mà ngủ.”
“Ừ.” Trịnh Lĩnh bảo: “Mai anh sang gặp em.”
Hả? Tiễn khách luôn đấy à?
Dù sao cũng nên hôn thêm chút, hoặc nói chuyện thêm một lúc chứ?
Bọn họ vừa mới tỏ lòng xong mà.
“Không muốn về à?”
“Em về ngay đây!”
Tiễn Hoa Thất ra cửa, Trịnh Lĩnh lại kéo cậu lại hôn lần nữa.
Nụ hôn này đong đầy dịu dàng và cẩn thận, tựa như muốn vỗ về ai kia.
Cuối cùng thì Hoa Thất vẫn thấy vui lắm. Về đến nhà, cậu nhảy chân sáo lên giường. Ôm gối ra chạy vài vòng trong phòng, rồi lại nhảy về giường, chui vào chăn, nắm tay đập loạn xạ xuống đệm.
Ở bên kia, Trịnh Lĩnh rút một điếu thuốc, chân trần bước vào bếp, rót một ly rượu, rồi từ từ uống cạn. Sau đó hắn mở cửa kính, bước ra ngoài ban công. Qua hai lớp thủy tinh, hắn ngắm nhìn ánh sáng mờ ảo rọi ra từ phòng ngủ của Hoa Thất.