Có chút tủi thân, từ đau thương phẫn nộ chuyển thành cảm giác thèm ăn, liền chén sạch chỗ thức ăn nguội ngắt.
Ngày thứ hai, Hoa Thất nghiên cứu thực đơn mới, lại chuẩn bị một bàn đầy ắp.
Song vẫn chẳng thấy người!
Hơn nữa cậu ra mắt thần quan sát, ngay cả bóng dáng hàng xóm cũng biệt tăm!
Sáng ngày thứ ba nghe thấy tiếng động, Hoa Thất nhảy dựng rồi chạy ra, vừa mở cửa, hai đôi mắt gấu trúc đối diện nhau.
Trịnh Lĩnh lên tiếng trước: “Thực sự rất xin lỗi, đột nhiên có dự án, nhịn đói hai đêm ở công ty, còn quên để lại cách liên lạc cho em mà cũng chẳng đi được, anh xin lỗi, để em chờ quá lâu rồi! ”
“Có ma mới đợi anh! ”
Trịnh Lĩnh đưa tay định sờ đầu Hoa Thất, Hoa Thất nghiêng đi né tránh, rồi hỏi: “Hôm nay anh về có sang ăn cơm không? ”
“Anh về tắm rửa thay quần áo, rồi phải về công ty. Mấy tuần này rất gấp, em không cần làm cơm cho anh đâu. ”
Hoa Thất nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn, có chút đau lòng.
Trịnh Lĩnh rút di động ra bảo: “Vẫn nên lưu lại số điện thoại nhỉ! ”
Trao đổi danh bạ với nhau, thêm cả WeChat, Trịnh Lĩnh về nhà tắm rửa xong xuôi, leo lên giường định chợp mắt một lát, mở di động xem qua rồi vào Wechat của cậu nhóc hàng xóm ngó qua bạn bè, quả nhiên toàn đồ ăn.