Hàng Xóm

Chương 7



16.

Lần này Trang tiên sinh bị bệnh rất đột ngột.

Với mức lương làm việc một năm hơn trăm triệu, trong nhà Trang tiên sinh cái gì cũng có nhưng chỉ có thuốc là không, mỗi ngày anh phải tội nghiệp lết cái thân xác bệnh tật và dùng giọng mũi để mà hỏi xin hàng xóm thuốc uống, tiện thể ăn chùa uống chùa, còn lén lút dặn dò người giúp việc đi sớm về sớm, không cần nấu cơm.

Sau đó anh rất thoải mái mà xin nghỉ bệnh, mỗi ngày cố gắng nghĩ cách để làm sao cưa đổ được cậu hàng xóm đối diện.

Lâm Ôn sống trong thế giới nhỏ bé của mình, không hiểu vị Trang tiên sinh suốt ngày ra vẻ đứng đắn đang có âm mưu gì, cậu thương xót cho cảnh ngộ của Trang tiên sinh nên dành hết mọi thiện ý cho anh, cho phép vị hàng xóm này bước vào vỏ ốc của mình hết lần này đến lần khác, cũng nên cám ơn Trang tiên sinh vì đã khiến cho cậu cảm thấy thoải mái như vậy, ăn nói đúng mực, khoảng cách hợp lý.

So với những người mà cậu đã từng gặp hoàn toàn không giống nhau.

Anh không những có thể chịu đựng được tính tình quái gở của cậu mà còn kiên trì lắng nghe cậu lắp ba lắp bắp nói xong hết một câu, vì thế Lâm Ôn rất trân trọng vị hàng xóm này.

Cho nên lần này Trang tiên sinh bị bệnh liền bệnh những năm ngày liền.

Sếp gọi điện thoại đến, vừa tức vừa buồn cười hỏi thăm, “Trang Nam, cậu không phải chỉ là cảm nhẹ thôi sao, đã một tuần rồi! Loại cảm nào mà lại quấn người lâu đến thế hả?”

Trang Nam vừa mới làm nũng trước mặt Lâm Ôn, chọc cho cậu cười một phen, lúc này Lâm Ôn đang ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối, thời điểm sếp gọi đến thì anh đang dựa vào cửa phòng bếp, một bên chăm chú nhìn bóng lưng Lâm Ôn, một bên hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của căn phòng.

Anh trốn ra ban công, chờ đến khi sếp cằn nhằn xong bèn nói một câu, “Ngày mai là thứ bảy.”

Sếp, “Hả?”

Trang tiên sinh lịch sự đáp, “Tuy rằng cậu là sếp của tôi nhưng cậu cũng không thể lấy đi ngày nghỉ mà tôi được hưởng theo luật pháp đâu. Thứ hai tôi sẽ đi làm.”

Sếp, “Cậu rốt cuộc có còn là Trang Nam hay không!! Trang Nam không phải là một tên cuồng công việc sao?” Suy nghĩ mãi mà không thể hiểu được, sếp chợt nhận ra, “Đừng có nói với tôi là cậu đang yêu nha?”

Trang Nam dựa vào lan can trên ban công, tầm mắt lướt qua phòng khách rồi rơi xuống ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa phòng bếp, anh im lặng một lâu, không đồng ý cũng không phủ nhận.

Nói chuyện yêu đương sao?

Hiện tại có lẽ vẫn còn kẹt lại ở hai chữ đầu tiên kia kìa.

Sóc con tiên sinh đến giờ vẫn còn chưa nguyện ý cùng anh nói chuyện đâu.

17.

Trang tiên sinh đến cùng vẫn chưa quên bản thân còn thuộc team đi làm nên khi thứ hai đến, anh đã còn không bắt đầu một ngày mới bằng việc suy nghĩ làm sao để Lâm Ôn mở cửa cho mình vào nhà nữa mà là viết một tấm thiệp, khom lưng nhét vào trong khe cửa A2401, sau đó sung sướng mà cầm chìa khoá xe đi xuống lầu.

Nếu không có chuyện gì quan trọng thì Lâm Ôn sẽ không tới gần cánh cửa kia, nhưng sau khi bị Trang tiên sinh quấy rầy suốt một tuần, cậu dường như đã hình thành nên một thói quen vô thức, sáng sớm sau khi rời giường, chờ hoài mà vẫn không nghe thấy tiếng gõ cửa nên cậu chủ động tiến tới gần cánh cửa.

Sau đó liền thấy tấm thiệp kia.

Phía trên là dòng chữ cứng cáp không kém phần đẹp đẽ.

“Chào buổi sáng, Lâm tiên sinh.

Sếp bắt tôi phải mau chóng trở về làm việc, chúc cậu ngày hôm nay vui vẻ.”

by Trang Nam

Sau ba chữ ‘Lâm tiên sinh’ anh còn vẽ một con sóc nhỏ sống động y như thật, mập mạp dễ thương, cái đuôi mềm mại xoã tung, nom rất ngây thơ đáng yêu.

Đáy mắt Lâm Ôn mang ý cười, trân trọng mà thu hồi thiệp, trong lòng không nhịn được bèn lên án vị sếp kia.

Thân thể Trang tiên sinh không khoẻ, bị bệnh lâu như vậy mà vẫn còn chưa khỏi hẳn đã bị gọi đi... Cũng không biết với tình trạng bây giờ của Trang tiên sinh liệu có bị khách hàng gây khó dễ hay không.

Khu phố tài chính ở thành phố A, bên trong một toà nhà nọ, có một vị sếp một bên ngồi thưởng thức cà phê, một bên giám sát đám cấp dưới thì bỗng cảm thấy ngứa mũi liền quay đầu hắt hơi một cái.

18.

Sau một tuần xin nghỉ ngơi, công việc tồn đọng rất nhiều.

Nhưng Trang Nam vẫn xử lý rất thuận lợi, bình thản ung dung mà ngó lơ ánh mắt ai oán của thư ký, tâm tình lâng lâng vui sướng.

Thậm chí giữa lúc họp cũng thất thần, lại còn thoáng nở nụ cười.

Trang tiên sinh rất hiếm khi cười nên khi thấy anh như vậy, không chỉ các đồng nghiệp kinh ngạc mà sếp cũng rất sốc, họp xong, mọi người không vội vàng thảo luận công việc, trái lại đứng vây xung quanh ép hỏi Trang tiên sinh tại sao lại cười kinh dị đến vậy.

Mặt Trang Nam trở về bộ dáng nghiêm nghị, “Rất rảnh rỗi lắm có phải không? Còn không mau đi làm việc?”

Đám người kia tất nhiên sẽ không bỏ cuộc nhưng đối với một Trang tiên sinh bá đạo như vậy, họ cũng chỉ có thể thầm khinh bỉ anh trong âm thầm mà thôi.

Đợi mọi người tản ra, Trang tiên sinh mới trở về bàn làm việc mà lén lút hồi tưởng lại nụ cười của Lâm Ôn.

Xử lý xong đống công việc chồng chất thì trời đã tối.

Hôm nay sếp cũng tự mình tăng ca, sếp đi đến phòng làm việc của Trang Nam, tay này cầm ly cà phê còn tay kia mệt mỏi nhu nhu thái dương, “Này, xe của tôi vừa gửi đi bảo trì rồi, biết là hôm nay cậu quay về làm việc, hơn nữa chúng ta cũng thuận đường.”

Trang Nam đánh xong chữ cuối cùng, ấn nút gửi thư rồi đóng sổ ghi chép lại, sau đó duy trì một nụ cười lịch sự và nói, “Xin lỗi, không thuận đường.”

Sếp mờ mịt, “Vậy bây giờ cậu đang sống ở đâu? Tuần trước tôi mang quà đến thăm thì mới biết cậu đã không còn ở đó nữa.”

Trang tiên sinh bình thản thu dọn đồ đạc rồi cầm lấy chìa khoá xe, “Ở ngoại ô, sau này cũng sẽ chỉ sống ở đó.”

“Đã trễ như vậy mà cậu còn lái xe về đó hả?”

“Ừ.”

“Ầyy, đừng nói với tôi là ở cái nơi rừng núi hoang vu đó cậu đã gặp được tiểu yêu tinh nào nha, cẩn thận kẻo bị hút hết dương khí đó.”

Trang tiên sinh mặc kệ sếp, bước đều bước, “Tôi đi đây.”

Khi đến hầm xe, tay để trên vô-lăng, anh không nhịn được mà bật cười.

Yêu tinh? Lâm Ôn sẽ là loại yêu tinh nào chứ? Sóc tinh sao?

Về đến nhà thì trời đã khuya, dù da mặt Trang tiên sinh có dày đến đâu thì cũng biết không nên làm phiền người khác vào lúc này, nên anh đành viết một tấm thiệp rồi nhét vào khe cửa của vị hàng xóm nào đó, sau đó hài lòng trở về ngủ.

“Ngủ ngon, Lâm tiên sinh.

Chúc cậu tối nay sẽ có một giấc mơ thật đẹp.”

by Trang Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.