Nói thầm một tiếng, thiếu nữ lấy hết can đảm nhấc chân, nhẹ nhàng bước xuống. Thân ảnh của thiếu nữ bỗng biến ảo, trở nên mơ hồ, rồi hoàn toàn biến mất. Một giây sau, thiếu nữ lại xuất hiện ngay tại chỗ cũ, gương mặt có chút nhợt nhạt. Thanh niên đứng không xa nhìn cô và hài lòng gật đầu:
"Thiên tư của ngươi tuy không cao nhưng ý chí và nghị lực lại không tệ. Tuổi còn nhỏ mà đã đủ can đảm bước ra một bước kia. Cảm giác đặt chân vào cõi u minh thế nào?"
"Đa tạ cung chủ khen ngợi! Ta cảm thấy như mình đã chết một lần. Nếu không phải nhờ người định hồn ta lại thì chắc ta đã thật sự chết đi."
Thiếu nữ đó chính là Huyền Đông, bây giờ đang được Huyền Mục lão tổ chỉ dạy phương pháp sử dụng Âm Dương nhãn.
Mấy hôm trước, lão nhận được thư của Như Nguyệt cốc chủ, tuy thư không phải viết cho lão nhưng lão vẫn vô cùng vui sướng. Sau khi Huyền Tĩnh đọc thư xong thì lão vội giật lấy, cẩn thận gấp lại, cất trước ngực. Cung chủ vui, cả Huyền Ma cung được hưởng phúc, bổng lộc được tăng, những người phạm lỗi dù to cũng hóa thành nhỏ, nhỏ hóa thành không. Lão còn hay dạo quanh biển mây tím, vừa đi vừa làm thơ ca hát, đôi khi còn dừng lại chỉ điểm công pháp cho thuộc hạ. Huyền Đông chính người may mắn của hôm nay.
"Ha ha! Không cần cảm tạ. Ngươi cứ ghi nhớ cảm nhận của một bước kia, cố gắng thôi thúc Âm Dương nhãn. Chỉ cần ngươi cố gắng tu tập, đến lúc ngươi thuần thục, ngươi có thể một người một kiếm, thân tại Vô Tận hải, kiếm vượt U Minh, chém xuống Thánh tông."
Huyền Đông nghe vậy chỉ biết cười khổ, rối rít cảm tạ lời khích lệ của cung chủ. Huyền Mục lão tổ cười ha hả rời đi. Thân ảnh lão biến mất không lâu thì Huyền Đông nghe được tiếng hát của lão từ nơi xa vọng lại:
"Cố nhân gặp lại giữa trời hoa. Đôi mắt nàng như sao trời. Nụ cười mỹ nhân làm ta kiếp này mãn nguyện."
----------
Hôm nay, Huyền Ma cung có khách, người của Vô Song lĩnh từ Trung châu vạn dặm đến thăm. Đây đúng là cáo đến thăm thỏ. Bên trong đại điện to lớn, Thục Liễu đang an bài chỗ ngồi cho các vị trưởng lão, đường chủ và thuộc hạ:
"Các người hôm nay phải cho người của Vô Song lĩnh biết rõ khí thế của chúng ta, khiến bọn chúng phải tự thẹn với hai chữ Vô Song."
Bỗng nhiên một tiếng đập bàn vang lên làm mọi người quay đầu, nhìn về phía thanh niên cụt cánh tay trái, gương mặt tràn đầy tức giận:
"Liễu tổng quản, chúng ta cứ giết hết bọn chúng rồi bêu đầu ngoài cổng không phải tốt sao."
Nghe thanh niên cụt tay trái này nói vậy, một nữ nhân yêu kiều, tuổi ngoài ba mươi mỉa mai:
"Thương Lục trưởng lão, ngươi mù à. Chúng ta làm vậy chẳng phải là bội ước cam kết đình chiến sao. Làm vậy khác nào bêu mặt cho thiên hạ đánh."
Thương Lục trưởng lão lại tức giận đập bàn, chiếc bàn làm từ mai khôi mộc không chịu nổi hành hạ liên tục, liền vỡ nát.
"Hồng Liên! Người suốt ngày không chê ta mắt kém thì lại chửi ta mù. Chuyện này thì liên quan cái quỷ gì đến ánh mắt ta? Đây rõ ràng là ngươi đang dùng bí thuật nào đó, muốn ám toán ta."
Người đàn ông khôi ngô, lúc trước dẫn quân đến Quỷ Diện lâm để hộ tống Huyền Tĩnh, lên tiếng:
"Hai người các ngươi có thôi đi không? Nếu để người của Vô Song lĩnh nhìn thấy cảnh này, chẳng phải chúng ta sẽ thành trò cười cho bọn họ sao."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Liễu tổng quản, lần này là người nào được phái đến đây?"
"Là Khải Uy, thái thượng trưởng lão của Vô Song lĩnh, dẫn đội. Nghe nói còn có quốc sư của Thiên Thu quốc cũng đến cùng."
Nghe nói đến Thiên Thu quốc, mặt mũi người đàn ông lập tức tối sầm. Hắn đứng dậy, đập nát cái bàn bên cạnh mình:
"Khốn kiếp! Bọn cầm thú đó dám dùng Huyết vực vây giết cung chủ cùng thiếu chủ. Nếu không phải vì thiếu chủ cầu tình thì vó ngựa của Thiên Tàn kỵ binh đã dẫm nát Thiên Thu quốc. Không ngờ bọn chúng còn có gan đến đây."
Nghe người đàn ông khôi ngô nói vậy, không khí trong đại điện trở nên nặng nề, sát ý đậm đặc khiến hạ nhân khó thở, có thị nữ đứng cạnh đó run rẩy rồi trực tiếp ngã xuống đất. Qua một lúc, Thục Liễu điều chỉnh lại tâm tình của mình, gằn giọng nói:
"Bá Long trưởng lão! Việc này cung chủ đã có lệnh, không được truy xét ân oán trong Quỷ Diện lâm. Ngươi còn dám nhắc lại?"
"Hừ!"
Bá Long trưởng lão hừ lạnh rồi ngồi xuống, không nói gì nữa. Hạ nhân vội vàng chạy đi quét dọn gỗ vụn, thay hai chiếc bàn mới.
Một hài tử chừng 5-6 tuổi, vẫn đang thích thú ăn mứt quả được trang trí cầu kì trên bàn, lúc này mới lên tiếng:
"Dĩ hòa vi quý! Mọi người đều là người một nhà, đều là vì bực bội thay cho cung chủ cùng thiếu chủ. Liễu tổng quản đừng trách cứ nữa."
Khi không khí trong đại điện ôn hòa trở lại, Thục Liễu hỏi hài đồng 5-6 tuổi kia:
"Gia Bảo trưởng lão! Mấy hôm nay, ta thấy ngươi luôn ở cạnh thiếu chủ như hình với bóng. Bây giờ người ở đâu rồi?"
"Mấy hôm nay, thiếu chủ luôn theo ta học khôi lỗi thuật. Lúc nãy, người vừa học xong liền đã trở về Tam Sinh đảo rồi."
Thục Liễu nghe vậy, kinh ngạc nhìn Gia Bảo trưởng lão, nói không nên lời:
"Ngươi nói thiếu chủ... học xong..."
"Đúng vậy! Là học xong toàn bộ. Ta không còn gì để truyền dạy cho thiếu chủ nữa. Có lẽ người sẽ đem khôi lỗi thuật đưa đến một đỉnh cao mới."
Tuy ngoài mặt thì cười vui vẻ, tiểu hài tử lại cảm thấy rất mất mát trong lòng. Mấy hôm nay thiếu chủ bám riết lấy hắn, hỏi này này hỏi nọ, làm hắn hết sức đắc ý. Hắn còn dẫn thiếu chủ đi khắp nơi để khoe khoang. Lúc ban đầu, hắn còn tưởng thiếu chủ buồn chán nên muốn chơi đùa với khôi lỗi, nhưng chỉ sau vài canh giờ, hắn nhận ra thiếu chủ thập phần nghiêm túc rồi còn có thiên phú kinh người. Năm ngày sau thì hắn đã không còn gì để chỉ dạy.
Hồng Liên trưởng lão rất nhạy cảm, nhận ra được cảm xúc của tiểu hài tử, an ủi hắn:
"Gia Bảo trưởng lão! Ngươi đừng buồn. Nếu ngươi cứ cố gắng tiến bộ, thiếu chủ nhất định lại sẽ tìm ngươi bàn luận."
Gia bảo trưởng lão chỉ cười khổ, nhìn ra ngoài đại điện, ánh mắt hướng về Tam Sinh đảo.
----------
Tam Sinh đảo là một hòn đảo cỡ nhỏ, được đặt bên cạnh Hỏa Vân Đảo của kỳ lân. Huyền Mục lão tổ đích thân ra tay, dời hòn đảo từ Vô Tận hải vào Huyền Ma cung. Niết Bàn thiền viện được Huyền Tĩnh cởi bỏ khỏi tranh thủy mặc trên cà sa, dựng lên ở trên đảo. Lúc đầu, Huyền Tĩnh còn định gọi đảo này là Niết Bàn thiền viện, nhưng vì Huyền Mục lão tổ phản đối dữ dội nên hắn đành gọi nơi này là Tam Sinh đảo. Một kiếp này hắn đã trải qua ba lần được sinh ra, chào đời vô lo, vì đau buồn mà nhập ma, ngay sau đó lại nhìn thấu sanh tử, ngộ Phật Pháp.
Quan cảnh trong thiền viện vẫn như vậy; sương vụ vẫn vây phủ khắp nơi, tượng Phật và bảo tháp vẫn trải khắp thiền viện; Khổ Hạnh đường vẫn sừng sửng ở trung tâm tràn đầy oai nghiêm; Lưu Vân am nhỏ bé cổ kính vẫn tọa thiền trong một góc nhỏ; Trấn Ngục tỉnh vẫn trôi nổi phía sau dược viên. Nếu có gì thay đổi thì là nước giếng tràn đầy vì lâu nay đã không ai đến múc, kỳ lân không còn ngáy ngủ, mỹ nhân không còn soi bóng nước, sư phụ không còn đi khất thực mỗi sáng, tiểu hòa thượng đã không còn vô ưu vô lo như hôm nào. Huyền nhìn những cảnh vật quen thuộc rồi lên tiếng:
"Tiểu Tĩnh à! Ta biết người đã không còn chút vấn vương nào với nơi đây, nhưng chỉ hôm nay, ngươi bồi ta gánh nước lập trận, thế nào?"
Ở trong Thiền Giới, Tĩnh mở mắt nhìn khung cảnh Niết Bàn thiền viện rồi thở dài.
Trong thiền viện, một tiểu hòa thượng khoát áo dài lam của sa di chạy tới chạy lui, làm bổn phận của buổi sáng. Hắn tươi cười chạy nhanh đến giếng cổ sau dược viên múc nước, rồi lại nhanh chóng theo đường đá quen thuộc về Khổ Hạnh đường. Vừa chạy đến nơi đây, nụ cười của tiểu hòa thượng dần trở nên méo mó, hắn òa khóc. Tiếng khóc ai oán làm Hỏa Vân kỳ lân đang nằm ở đảo bên cạnh nao lòng, trở mình; Huyền Mục lão tổ đang dạo chơi gần đó cũng dừng lại, thở dài. Một lúc sau, tiểu hòa thượng bỗng ngừng khóc, tròng mắt trở nên sâu thẳm và tràn đầy từ bi, phật quang ẩn hiện quanh người. Hắn mỉm cười, rồi hét lớn:
"Huyền Không trận! Động!"
-----------
Sương mai phủ khắp lối về,
Tam sinh nhất kiếp, trầm mê cõi người.
Đăng lên mới thấy chương ngắn, chưa được 2000 chữ. Chắc tại tâm trạng của bé Huyền làm lòng ta đau. T_T Ta tiếp tục viết thêm chương nữa vậy. Truyện cũng hơn 20k chữ rồi, nếu mọi người đọc có chỗ nào đau mắt, nhức óc, cứ lên bình luận báo ta. Đa tạ mọi người đã đọc truyện. Thấy hay thì nhớ nhấn thích truyện nghe.