Hành Giả Ký

Chương 51: Lạch cạch!



Tĩnh chậm rãi bước đi trong bóng tối; bước chân của hắn nhẹ như bóng ma. Trong khoảng không đen tối này, chỉ có tiếng lạch cạch ở phía trước mở đường dẫn lối. Khi hắn dừng chân thì âm thanh mục nát kia cũng dừng lại, tiếng trò chuyện rì rào lại vang lên, xen lẫn tiếng cười, tiếng khóc, tiếng hát.

Tĩnh lần lượt sử dụng các thần thông tăng cường giác quan của hắn:

Tha tâm thông!

Không đọc được gì!

Thiên Nhãn thông!

Không nhìn thấy gì!

Thiên Nhĩ thông!

Cũng chỉ có tiếng nói, cười, khóc, hát!

Tĩnh nhấc chân, âm thanh lạch cạch ở nơi xa lại hồi sinh.

Vì định lực mạnh mẽ của mình mà hắn chưa bao giờ nằm mộng. Ngay cả trong lúc ngủ, hắn cũng trú định bên trong Thiền giới, tuyệt đối không có khả năng rơi vào mộng mị.

Tĩnh nhớ rõ ràng, khi hắn vừa đàn xong một khúc nhạc cuối cùng thì thực tại thay đổi, hắn liền đứng ở nơi này.

Tĩnh nhíu mày hỏi:

"Huyền! Là ngươi giở trò sao?"

Trả lời Tĩnh là tiếng lạch cạch đều đặn. Tĩnh vừa đi vừa than:

"Thời gian ba tháng vừa qua, ngươi vừa hồi phục một phần thực lực thì liền muốn khiêu chiến ta sao?"

Lạch Cạch! Lạch Cạch! Lạch Cạch!

"Được! Đã vậy ta sẽ cùng ngươi vui đùa một lúc"

Tĩnh cười nhẹ rồi tiếp tục khoan thai bước đi trong bóng đêm vô tận.

------

Ở một nơi tối tăm khác, một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi ngồi xếp bằng, thần thái nghiêm trang, lãnh đạm. Hai ngón trỏ ấn vào hai huyệt thái dương trên đầu, lún sâu vào hơn một đốt tay. Có chút máu khô chảy ra từ hai lỗ thủng, vẫn chưa kịp chảy xuống cằm thì đã đóng thành vảy.

Thanh âm bực tức vang lên trong đầu của đứa trẻ:

"Lăng Thần! Ngươi không thể cứ mãi giam ta như thế này! Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?! Thả ta ra ngoài, ta thề sẽ không hãm hại ngươi, cũng sẽ không giết người của Thanh Hư môn."

Đứa trẻ kia vẫn ngồi đó, tĩnh lặng như một cái xác.

Một âm thanh già nua khác vang lên:

- Bạch Cốt đạo huynh! Nếu ngươi chịu xóa đi thần thức của mình, ta sẽ thả cho linh hồn của ngươi được vào luân hồi.

Bạch Cốt lão ma tức giận, gằn giọng:

"Hừ! Để ta xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu!"

Mồ hôi của đứa trẻ tuôn ra như mưa, làm ướt đẫm đạo bào rộng thùng thình đang mặc trên người.

------

Lại nói đến Tĩnh, bước đi được một hồi lâu, hắn lại thấy một người giống hết hắn, gương mặt đầy quý khí của đế vương, thân khoác áo bào trắng như tuyết.

Tĩnh lên tiếng:

"Huyền! Cuối cùng ngươi cũng lộ diện rồi ư?"

Người kia không nói gì, đưa tay phải về phía hắn, nhìn hắn mỉm cười.

Tĩnh lắc đầu, tiếp tục bước về phía trước, xuyên qua bóng hình kia, khiến nó tan vỡ thành khói trắng.

Khói trắng lại tụ lại thành hình dạng cũ, chậm rãi đi theo Tĩnh. Bước chân yên lặng như màn đêm.

Ở phía trước Tĩnh không xa, lão tổ Đông Phương Vô Khuyết của Vô Song lĩnh đang nhắm mắt bước đi. Bước chân của hắn rất nhỏ, rất uyển chuyển. Hai chân của lão mang dày gỗ cao vút. Phần trên giày có thêu vài hoa đào hồng nhạt, đây rõ ràng là giày của nữ nhân. Giày gỗ va vào nền đá tạo nên âm thanh lạch cạch mục nát.

Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!

Bên cạnh lão có một đám nữ nhân xinh đẹp như hoa, mặc cung trang sặc sỡ. Có người cười nói với nhau, có người thì vui vẻ ca hát còn có kẻ thì vừa đi vừa khóc thút thít. Tất cả những người này đều đi chân trần; bước chân của họ cũng rất nhỏ, rất uyển chuyển...

-------

Sương vụ vẫn vây phủ đỉnh núi, nơi Huyền Tĩnh đang ẩn cư. Bỗng thân ảnh già lão của hắn biến hóa, trở lại dáng vẻ cao cao tại thượng của Long vương Huyền Tĩnh.

"Cuối cùng ta cũng đã hoàn toàn kiểm soát được Ma tâm."

Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phương xa, thần sắc có chút mong chờ:

"Hi vọng lực lượng hương khói của Yêu giới trong ba tháng qua không khiến ta phải thất vọng."

Sát cơ trong mắt lóe lên, sắc bén như thần kiếm của Thiên đế. Gương mặt tràn ngập tiếu dung, nhếch môi cười nói:

"Hôm nay ta xem ngươi còn có thể chạy nơi nào?!"

Huyền nhấc cây đàn gỗ của Tĩnh lên, khẽ gãy nhẹ. Âm thanh ai oán đầy tử khí khiến cây cối chung quanh hắn dường như có chút héo hon, tàn tạ.

"Tiểu Tĩnh, ngươi có thể không tay giúp ta, nhưng ta hi vọng ngươi giữ đúng cam kết, đừng cản trở ta... Bất kể kẻ kia có thiện ý hay có ác ý, ta muốn hắn phải trả giá đắt vì dám tự tiện thao túng ta."

Khí thế lăng lệ của Huyền đang dâng cao thì đột nhiên tụt dốc không phanh. Bởi hắn vừa nhận ra Tĩnh đã mất tích.

Chiến vực vẫn còn đó; thần thức của Huyền vẫn có thể quan sát Thiền giới. Hắn không thể cảm nhận được Tĩnh ở bên trong Thiền giới, cứ thể như là Tĩnh chưa bao giờ tồn tại.

"?!"

- Hay là hắn đã chợt đốn ngộ rồi liền nhập diệt? Không! Không thể nào! Ta với hắn tuy hai mà lại là một, không thể tách rời. Nếu hắn đã nhập Niệt Bàn thì ta ý thức của ta cũng sẽ theo đó mà tan biến; hơn nữa, Thiền giới vẫn còn ở đây...

Hắn đang suy nghĩ lan man thì ký ức của hắn về Tĩnh bắt đầu trở nên mờ nhạt.

Huyền giật mình, nhanh chóng dùng ngón tay khắc lên cổ cầm hai chữ "Tiểu Tĩnh"

Vừa khắc xong hai chữ đó thì thần sắc của hắn có chút mờ mịt, nhíu mày khẽ nói:

"Tiểu Tĩnh là ai?"

Khi hắn cố nhớ lại ý vị của hai chữ này thì một cỗ cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng, có giận dữ, chán ghét, vui vẻ, an bình. Nhất là cảm giác mất mát và đau đớn, cứ như một phần thân thể của hắn đã bị ai đó mạnh mẽ xé mất.

Gương mặt của Huyền trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu như nham thạch ngập tràn lửa hận, đủ để nung cháy cả thế gian.

"Ngươi! Nhất định là ngươi! Ngươi đã lấy thứ gì của ta? Mau trả lại cho ta!"

"Trả "tiểu Tĩnh" lại cho ta!!!"

Tiếng hét của hắn vang vọng rừng núi khiến chim chóc hoảng sợ, đập cánh bay tán loạn.

Da thịt của Huyền rạn nứt, máu tươi tuôn ra như suối, nhanh chóng bao phủ cơ thể hắn.

Túi máu cứ to dần lên rồi rút lại, lộ ra thân hình to lớn của dị long. Mỗi một miếng vảy đỏ rực trên thân của di long phản chiếu ánh nắng mai, lấp lóe như ánh lửa. Đôi cánh dơi to rộng phe phẩy đem thân hình thằn lằn khổng lồ của hắn bay lên không trung.

Huyền điên cuồng bay nhanh trên bầu trời của Yêu giới, những nơi hắn bay qua, long uy khiến tất cả phải bái lạy.

Yêu vương tối thượng, chúa tể của yêu giới, Long vương Huyền Tĩnh đã trở lại vương vị và muốn dùng đến vương ấn.

Lực lượng tín ngưỡng bắt đầu hội tụ xung quanh cơ thể to lớn của Huyền. Lúc này, trong mắt hắn, Yêu giới vốn luôn to lớn đang nhanh chóng thu nhỏ. Thần thức của hắn như một con nhện khổng lồ, chăm chỉ nhả tơ đan lưới, bao trùm bốn phương tám hướng.

---

Rốt cuộc thì hai chữ "tiểu Tĩnh" cũng hoàn toàn bị xóa khỏi đầu của Huyền. Bây giờ điều duy nhất hắn nhớ chính là có kẻ đã chi phối hắn, lấy mất một phần kí ức quan trọng của hắn.

Tiếng long ngâm mang sát ý phô thiên cái địa của Huyền truyền đi khắp Yêu giới.

------

Lại trở về với không gian đen tối như nước mực kia.

Tĩnh dừng chân, đăm chiêu nhìn về phía trước. Một lát sau, hắn mở miệng nói:

"Ngươi không phải là Huyền! Ngươi là ai? Hay đúng hơn, ngươi là thứ gì?"

Ngay thời điểm Tĩnh dừng chân, tiếng lạch cạch muôn thuở kia cũng im bặt. Âm thanh của đám nữ nhân kia lại vang lên, tiếng ca, tiếng cười, tiếng khóc, tiếng nói va chạm vào nhau tạo nên một loại ngôn ngữ quen thuộc nhưng lại hết sức xa lạ. Vừa nghe thì tưởng rằng là tiếng mẹ đẻ của mình, thế nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì liền phát hiện mình hoàn toàn không hiểu được gì hết, dù chỉ là một âm nửa chữ.

Tĩnh xoay người nhìn cái bóng giống hệt hắn, đang cười trìu mến. Tên đó vẫn luôn lẽo đẽo, không nhanh không chậm đi theo, bàn tay phải vẫn xòe ra như muốn xin xỏ hắn thứ gì đó.

Tĩnh mỉm cười rồi cũng xòe bàn tay phải của mình ra, hòa ái nói:

"Trả "tiểu Tĩnh" lại cho ta."
Lời Hành Giả:

Tiểu Tĩnh giá rẻ đây! Một like một giỏ đây! Mại dzô! Mại dzô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.