Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 25



Tư Kiêu Kỳ cầm ly của mình, tâm trạng vô cùng chờ mong nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần cầm ly trà sữa trước mặt lên, chạm nhẹ vào ly của Tư Kiêu Kỳ một chút, cái gì cũng không nói, ánh mắt có hơi rũ xuống. Tư Kiêu Kỳ tin tưởng Tiêu Thần bị nhìn tới hai má cũng phiếm hồng, nhớ tới lúc ở trên giường Tiêu Thần vô cùng phối hợp, cả người như có dòng điện lưu đi qua, cơ hồ có thể xuyên qua khoái cảm của chính mình…

“Ăn no rồi?” Tư Kiêu Kỳ hỏi, “Vậy chúng ta trở về?”

Tiêu Thần nhìn chằm chằm mặt bàn nói: “Tôi phải ăn nhiều một chút.”

Tư Kiêu Kỳ sửng sốt hai giây, ngoắc người bán hàng lại, cười tủm tỉm chỉ tay chọn món rồi chớp mắt nhìn Tiêu Thần nói: “Ăn nhiều một chút, thể lực rất quan trọng.”

Tiêu Thần nhẹ nhàng ho khan một tiếng, kích thích Tư Kiêu Kỳ đến đứng ngồi không yên, ngay khi anh vò đầu bức tai muốn khi dễ Tiêu Thần một chút thì mới cảm giác được từ trước tới giờ Tiêu Thần cũng chưa có khi nào ngoan ngoãn nghe lời như vậy…

“Tiêu Thần?” Tư Kiêu Kỳ thăm dò hỏi, “Cậu… Tôi không có hiểu lầm ý của cậu chứ?”

“Anh nhất định hiểu lầm.” Tiêu Thần cầm cái bánh bao xá xíu cuối cùng bỏ vào miệng, mùi xá xíu ngọt ngào xông vào mũi, cả miệng tràn ngập mùi thơm xá xíu, cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Tư Kiêu Kỳ vô cùng vui vẻ, phản ứng này của Tiêu Thần rất bình thường, nhưng nghe qua cái kiểu nói mạnh miệng này chứng tỏ Tư Kiêu Kỳ anh không có hiểu lầm.

Tiêu Thần đổi chủ đề, hỏi: “Mấy món anh vừa gọi là món gì thế? Nghe cứ như tiếng lóng của xã hội đen.”

“Thì đúng là tiếng lóng mà.” Tư Kiêu Kỳ đắc ý nói, “Trong mấy nhà hàng điểm tâm kiểu Quảng đều nói như vậy, như vậy mới chứng tỏ cậu là chuyên gia.” (Anh Kỳ nhà chúng ta lúc trước là đại gia đọ ;-;;;;)

“Chuyên gia ham ăn!” Tiêu Thần cười hỏi, “Rốt cuộc anh ăn tất cả bao nhiêu món mới nói được một đống tên như thế này a?”

“Hồi trước có cô bạn gái của người anh em là người gốc Quảng, theo cô ấy học.” Tư Kiêu Kỳ dừng một chút, ánh mắt có chút mất mát. Tiêu Thần nhìn thấy ánh mắt của anh bỗng nhiên mất đi tiêu cự, rơi vào khoảng không không biết đang nhìn đi đâu, đôi lông mày rậm rạp rũ xuống, biểu cảm có chút bi thương.

Tiêu Thần không lên tiếng, yên tĩnh ăn cho xong mấy món trước mặt, chờ cho tới khi Tư Kiêu Kỳ thoát khỏi mấy suy nghĩ hỗn độn của chính mình. Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, ngay cả bản thân mình cũng không muốn nói hết với người khác, cái này gọi là cái gì bản thân mình còn không muốn thì đừng làm với người khác; hay còn có cái gọi là “Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay”, do đó ăn cơm người khác mời, không nên quá xen vào chuyện của họ làm gì.

*Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ý nói ăn của người ta thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Có điều Tư Kiêu Kỳ cũng rất nhanh phục hồi lại tâm trạng, anh thấy Tiêu Thần cũng đã ăn xong rồi bèn gọi người tới tính tiền.

Hiện tại cái gì cũng không muốn làm, về nhà ngủ là quan trọng nhất.

***

Phòng dưới đất tuy rằng không tốt lắm, nhưng ít ra được cái mát mẻ. Dù thời tiết bên ngoài đã là cuối tháng sáu nhưng trong phòng Tư Kiêu Kỳ vẫn còn tương đối mát mẻ. Tiêu Thần tắm rửa sạch sẽ, nằm ngã lưng xuống giường, vốn lúc nãy chỉ đau đầu một chút nhưng vừa đặt lưng xuống giường cơn buồn ngủ đã bất ngờ ập tới. Tiêu Thần miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Tư Kiêu Kỳ, mơ màng nói “buồn ngủ quá” xong liền rơi vào mộng đẹp.

Tư Kiêu Kỳ không thể làm gì khác ngoài nhìn Tiêu Thần cứ thế ngủ rồi, cảm giác quả thật muốn lật tung cái giường lên.

Cái con mèo này mới về đã bắt đầu tắm rửa, bản thân mình tâm tình kích động còn giúp hắn cởi đồ đi vào nhà tắm. Vừa nghĩ tới chút nữa hai người có thể trên giường lăn qua lăn lại tâm trạng kích động không thôi. Ai ngờ hắn vừa mới bước ra khỏi nhà tắm mình còn chưa kịp làm gì đã bị hắn đẩy vào nhà tắm. Tư Kiêu Kỳ nghĩ lại, cảm thấy bản thân cũng cần phải tắm rửa, nên cũng không có ý kiến gì.

Chờ tới khi Tư Kiêu Kỳ tắm rửa sạch sẽ đi ra phát hiện Tiêu Thần đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Anh rất không tình nguyện với tay lấy chai dầu, chợt phát hiện đáy mắt Tiêu Thần đen như gấu trúc. Trước giờ vẫn không chú ý, giờ nhìn gần màu đen này đập vào mắt quá rõ ràng.

Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng, người này cả một tuần tăng ca, lúc nghỉ ngơi còn phải tới bệnh viện tiếp nhận điều tra, còn phải chạy tới chạy lui vì chuyện của Quách Hoành… Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tiêu Thần, để tay sau ót cứ thế nhìn chằm chằm trần nhà đờ ra. Tính ra từ lần đầu tiên nhìn thấy con mèo này chỉ mới hơn có một tháng, không phải nói là quá lâu, có điều chỉ mới lăn giường với nhau có mấy lần thôi, tại sao cảm giác lúc bên nhau lại thoải mái đến như vậy?

Ngón tay Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng xuyên qua kẽ tóc Tiêu Thần, con mèo này tóc chưa kịp sấy khô đã ngủ rồi, cậu có bao nhiêu mệt mỏi a. Ngón tay Tư Kiêu Kỳ trượt tới bên cổ Tiêu Thần, đầu ngón tay chạm nhẹ lên động mạch của Tiêu Thần, cảm nhận từng mạch đập cứ thế nảy lên, trong lòng cũng nhộn nhạo theo.

Rất muốn được ở bên hắn!

Con mèo ham ngủ này vô cùng lanh lợi, ý nghĩ xấu xa trong đầu tuyệt đối không ít hơn mình, miệng lưỡi sắc bén động một chút là lại khè móng vuốt ra. Lúc vui vẻ cùng mình lên giường, dù là người nằm dưới cũng phải bày ra bộ dạng ngạo kiều “Ngày hôm nay gia cao hứng, thưởng cho ngươi chút thoải mái”. Lúc đang làm việc, chính là bộ dạng như đang săn mồi, trầm ổn kiên trì, không chút nhượng bộ. Ở chung với một người như vậy, sinh hoạt hằng ngày lúc nào cũng tràn ngập tính khiêu chiến, mỗi ngày náo loạn tới thoải mái cực độ.

Cái loại cảm giác cố tình đi tìm ngược này, bản thân biết rõ mà còn muốn đâm đầu vào, vui vẻ chịu đựng.

Tư Kiêu Kỳ với tay lấy di động nằm trên đầu giường, lục ra một cái tên từ trong danh bạ, lúc đầu ngón tay trượt qua bàn phím, anh thế mà lại muốn gầy dựng lại sự nghiệp ngay lập tức, chuyện này sớm hai tháng hay muộn hai tháng cũng không có gì khác biệt. Bắt đầu sớm một chút, sẽ có thêm thời gian và không gian để nhốt con mèo này lại, như vậy cũng không tệ, dù sao thời gian hai người làm việc bây giờ đúng là quá kinh khủng.

Lúc Tiêu Thần tỉnh lại trời đã chập tối, buổi trưa bởi vì ăn quá no nên hiện tại anh cũng không đói bụng lắm, anh dụi dụi mắt lười biếng duỗi người ngồi dậy. Hai tay còn chưa kịp để xuống đã bị người phía sau ôm eo, dùng sức đè anh nằm lại giường. Tiêu Thần thả lỏng thân thể, thuận tay đấm một cái lên người Tư Kiêu Kỳ, nghe người phía sau “A” một tiếng.

“Đau?”

“Không đau,” một giọng nói trầm thấp vang lên, rung động từ lồng ngực xuyên qua áo ngủ truyền tới Tiêu Thần, hơi thở nóng rực phả ra trên gáy anh, đầu lưỡi nóng bỏng bắt đầu trượt từ gáy dần dần đi xuống…

“Anh làm gì vậy?” Tiêu Thần cảm thấy ngứa, vặn vẹo người, thân thể hai người cứ thế dính vào nhau, hô hấp Tư Kiêu Kỳ càng ngày càng rối loạn, lực tay cũng tăng gấp đôi.

“XXX cậu,” Tư Kiêu Kỳ tay không rảnh rỗi nói, “Không phải cậu nói muốn cảm ơn sao?”

Tiêu Thần bỗng nhiên bất động, ngoan ngoãn để Tư Kiêu Kỳ lột sạch quần áo cả hai, thân thể quang lỏa ấm áp dán chặt vào nhau, máu của hai người cũng bắt đầu sôi sục.

“Ngoan,” Tư Kiêu Kỳ lầm bầm một tiếng, cánh tay vươn ra ôm người vào trong ngực. Anh có thể cảm giác được hô hấp của Tiêu Thần ngày càng nặng nề, ngày càng gấp rút, đầu ngón tay quen dùng dao phẫu thuật đang chu du trên người mình, đôi chân dài thẳng tắp đang vắt trên hông mình, đầu gối cũng nằm kế bên.

Má! Đúng là không cho người khác sống mà!

Tư Kiêu Kỳ gập đầu gối lại, đang muốn nâng hai chân Tiêu Thần lên, bỗng nhiên một cảm giác đau đớn thấu xương lan ra từ tay tới đùi, một giây sau tất cả các dây thần kinh đều như muốn kêu gào “đau chết ông rồi”! Hai tay mất hết sức lực, sức chống đỡ không còn nữa, cánh tay anh mềm nhũn cứ thế ngã người vào lòng Tiêu Thần, nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi.

Trong màn đêm mờ ảo, Tiêu Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, vô cùng dịu dàng thoát khỏi thân người Tư Kiêu Kỳ, đỉnh đầu gối nâng lên, anh nhảy lên ngồi trên đùi Tư Kiêu Kỳ.

“Anh biết tôi hồi còn ở Học viện Y học giỏi nhất là môn gì không?”

“Điểm huyệt!” Tư Kiêu Kỳ nghiến răng nói, “Giáo dục vừa hủ bại vừa đen tối a, cậu cư nhiên là một bác sĩ Tây y lại biết điểm huyệt!”

“Sai, cái này không phải điểm huyệt.”  Tiêu Thần đưa tay kéo ngăn kéo đầu giường ra, bình thường Tư Kiêu Kỳ sẽ cho mấy thứ như bôi trơn này nọ ở trong này, quả nhiên, một cái hộp vuông màng ni lông còn chưa bị bóc ra. Tư Kiêu Kỳ vừa nhìn thấy bắp thịt đã trở nên sốt sắng hẳn lên – Má, ông đây vừa mới mua, hơn nữa còn là siêu cấp “không trơn bóng”, hơn nữa cái dầu kia…muốn bốc hỏa!

Đầu ngón tay Tiêu Thần được bôi một lớp dầu trượt dần từ xương sống Tư Kiêu Kỳ đi xuống, vừa ung dung thong thả nói: “Tôi học giỏi nhất chính là giải phẫu học.”

Cánh tay Tư Kiêu Kỳ vẫn còn đang tê dại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Sinh hoạt a, như một hồi cưỡng gian, nếu không kháng cự được thì cứ hưởng thụ vậy.”

Tiêu Thần cười vui vẻ, anh nằm trên người Tư Kiêu Kỳ nói: “Tôi sẽ thật dịu dàng.”

“Ừm, đại ca, cứ coi như cho tôi chết được minh bạch, cậu cuối cùng là điểm huyệt nào của tôi vậy!” Chữ “huyệt” của Tư Kiêu Kỳ lên cao tới hai tông bởi vì ngón tay Tiêu Thần đang bắt đầu tiến vào.

“Tôi nói cho anh biết đây không phải điểm huyệt,” đầu ngón tay Tiêu Thần vẽ lung tung trên người Tư Kiêu Kỳ, thỏa mãn nghe thấy tiếng hít thở của hắn, anh  nói: “Đây là dây thần kinh trụ, các olecranon bên trong khuỷa tay rất dễ tìm, bắt đúng thì sẽ có thể khống chế hoạt động của toàn bộ cánh tay.”

“Nói…cậu nói tiếng người được không…ông đây nghe không hiểu!” Mười ngón tay Tư Kiêu Kỳ bấu chặt vào gối nằm, các ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Phạm vi ngón tay Tiêu Thần hoạt động ngày càng rộng, đầu lưỡi ấm áp ướt át bắt đầu di chuyển trên sống lưng Tư Kiêu Kỳ trấn an cho hắn bớt căng thẳng, thỉnh thoảng giải thích vài ba câu: “Kỳ thực chính là xương cánh tay ở phía dưới cùng, bán kính của hai xương và xương trụ ở trên kết hợp với phần cuối và phần trung gian.”

“Tiêu Thần cậu,… ông đây nghe không hiểu!”

“Giải phẫu học.” Đầu lưỡi Tiêu Thần ở trong tai Tư Kiêu Kỳ đảo một vòng.

“Cậu còn dám nói cái này không phải điểm huyệt!” Tư Kiêu Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ gian xảo!”

“Lấy kỷ trưởng công đối phương ngắn mà.”

“Cậu…A!” Tiếng hét của Tư Kiêu Kỳ bị nghẹn lại trong cổ họng, ngừng vài giây mới từ từ phun ra một câu, “Cậu lúc trước diễn cũng không tồi a.”

“Không có a,”, Tiêu Thần bắt đầu chuyển động từ từ, đồng thời tùy ý nói, “Tôi đồng ý ở trên giường cảm tạ anh, yên tâm, tôi sẽ cố gắng thử một chút để anh có thể thoải mái, tôi nói được làm được.”

“Em gái nhà cậu!” Tư Kiêu Kỳ thở ra mấy hơi nói, “Để ông đây lên trên, tôi muốn nhìn cậu.”

“Chờ lần sau đi,” động tác của Tiêu Thần bắt đầu nhanh dần, nhẹ nhàng vỗ vỗ cặp mông săn chắc của Tư Kiêu Kỳ, “Ngoan, nghe lời.”

“Mẹ kiếp! Tiêu Thần!” Giọng Tư Kiêu Kỳ nâng lên mấy bậc, thật cmn không nên mua cái loại dầu bôi trơn này, tức chết ông đây mà.

***

Một tuần sau Quách Hoành chạy tới phòng cấp cứu gặp Tiêu Thần, Tiêu Thần lúc này đang bận tối mày tối mặt, hắn đi qua đi lại mấy vòng vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện mới nhắn tin hẹn Tiêu Thần tí nữa đi ăn cơm.

Tiêu Thần tan ca xong lập tức tới chỗ hẹn gặp Quách Hoành, Quách Hoành ở gần khu Thất Gia Kiều tìm tiệm cơm. Tiêu Thần đi tới ngồi vào trong xe Quách Hoành, anh cười nói: “Ăn cơm thôi mà chạy đi xa như vậy làm gì, từ đây về nhà tôi thì gần nhưng về nhà cậu xa lắc xa lơ, ở gần bệnh viện tìm đại một chỗ ăn là tốt rồi.”

“Tôi có xe, chạy đi xa một chút cũng không sao.” Quách Hoành lái xe chạy vào khu đỗ xe của quán cơm, “Hơn nữa, cậu bởi vì nói giúp tôi mà để ý, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, gần bệnh viện toàn là người quen, không tiện lắm.”

“Có gì mà không tiện?” Tiêu Thần buồn cười hỏi, “Cả bệnh viện An Hải ai mà không biết tôi từ khoa cậu đi ra, tính ra cậu vẫn là lão đại của tôi, chúng ta lúc trước quan hệ tốt họ cũng không phải không biết. Hơn nữa, chuyện này tôi cũng là người trong cuộc, hai ta nhiều nhất gọi là “chung một giuộc’.”

Quách Hoành bị anh nói tới vui vẻ, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa. Hai người tùy ý gọi vài món, bữa cơm này quan trọng không phải ăn gì mà tại sao ăn mới là vấn đề then chốt.

Quách Hoành đi thẳng vào vấn đề nói: “Tiêu Thần, gần đây trong bệnh viện đều đang bàn về chuyện cấp cứu ở khoa sản lúc trước cậu có biết không?”

“Biết,” Tiêu Thần thản nhiên gật gù.

“Là do cậu làm?” Quách Hoành dùng đầu đũa chọc chọc Tiêu Thần, “Lại là từ miệng của y tá bên khoa cậu truyền ra chứ gì?”

“Không có, là do hôm đó tôi đứng tán gẫu với Tôn Tịnh buột miệng nói ra.”

Quách Hoành cười một cái cũng không muốn truy cứu tiếp, nâng chung trà lên kính Tiêu Thần một chén.

“Còn có một việc tôi muốn hỏi cậu,” Quách Hoành nghiêm túc nhìn Tiêu Thần hỏi, “Hôm trước có người nhà bệnh nhân ở trước cổng bệnh viện náo loạn là sao?”

“Bọn họ làm gì?”

“Bọn họ đứng ngay cổng bệnh viện khua chiên đánh trống mua sư tử các kiểu, có người còn cầm cờ nữa, như muốn tới cưới khuê nữ nhà người ta vậy.” Quách Hoành nhớ tới sự việc ngày hôm đó đúng là dở khóc dở cười. Mười giờ sáng hôm đó, cũng là thời điểm bận rộn nhất của bệnh viện, bệnh nhân và y tá qua lại liên tục. Chợt nghe từ cổng lớn bệnh viện truyền tới âm thanh khua chiên đánh trống, lát sau có hai cái đầu sư tử chạy tới, bảo an sợ hết hồn phải đi tới ngăn lại.

Sau đó liền thấy có một ông bác cầm cờ đi tới, nói phải đưa cờ thưởng này cho chủ nhiệm Quách, cảm tạ tấm lòng bác ái của hắn cứu sống một mạng người, nói là con gái ông ấy bị ung thư phổi, đa số các bệnh viện đều từ chối, chủ nhiệm Quách lại nhận, nhận rồi phẫu thuật còn vô cùng thành công. Sau phẫu thuật có một lần nguy hiểm bị xuất huyết nhiều, chủ nhiệm Quách diệu thủ hồi xuân tiến hành cấp cứu, ân cứu mạng này nhất định phải đền đáp.

Lúc đó Quách Hoành đang ở phòng khám bệnh, nghe được tin liền chạy tới, liên tục cảm ơn đối phương xong mới dẫn người ra cổng lớn bệnh viện, chuyện này rất nhanh được truyền ra ngoài, trở thành chủ đề bàn luận của các y tá và nhân viên trong bệnh viện. Những người trong bệnh viện, không để tâm quen hay không quen, cứ gặp Quách Hoành là phải khen ngợi hai ba câu.

Lúc mới bắt đầu Quách Hoành quả thật vô cùng cao hứng, muộn phiền trong lòng vì vậy cũng vơi đi không ít, ít nhất cảm giác được những gì bản thân bỏ ra là đáng giá. Có điều sau đó hắn nghĩ kĩ lại, chuyện này xảy ra quả thật quá đúng lúc, lẽ ra bệnh nhân kia tuần trước thoát khỏi nguy hiểm gia đình cũng có cảm tạ tuy nhiên chưa từng nghe nhắc tới vụ cờ thưởng này. Hai ngày nay bệnh viện đang chuẩn bị để mình bị khiển trách toàn viện thì người nhà bệnh nhân lại tới cửa tạ ơn.

Quách Hoành cảm thấy nghi ngờ mới cùng người nhà bệnh nhân hàn huyên một hồi. Gia đình bệnh nhân cảm động đến rơi nước mắt nói: “Bác sĩ Quách a, nếu không phải hôm trước gặp phải bác sĩ Tiêu nghe cậu ấy nói thì chúng tôi cũng không biết ngày đó tình hình nguy hiểm biết bao nhiêu, may mà có anh cứu giúp, ơn này chúng tôi thật không biết làm thế nào để đền đáp nữa.”

Quách Hoành vừa nghe được ba chữ bác sĩ Tiêu đã rõ ràng mọi chuyện, lúc này hắn ngồi trước bàn cơm nói: “Tiêu Thần rốt cuộc bệnh nhân này xảy ra chuyện gì?”

“Tôi làm sao biết được?” Tiêu Thần nói, “Bệnh nhân đó cũng không thuộc quyền quản lý của tôi a.”

“Tiêu Thần, hai ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu nói thật với tôi,” Quách Hoành từ từ nói, tôi biết chuyện này đối với cậu cũng có liên quan ít nhiều, cậu nói cho tôi biết ngọn nguồn đi, cậu rốt cuộc định làm gì, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.”

Tiêu Thần gắp từ trong tô ra một miếng thịt bò, miệng thịt hơi dày phía trên còn dính một lớp mỡ bóng loáng, nước mì màu đỏ tươi do để nhiều ớt, ngửi vào thơm phưng phức. Tiêu Thần nhìn miếng thịt bò hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thật ra nhà bọn họ nấu mì thịt bò mấy năm qua đều là hương vị này, nhưng bởi vì được lên TV mấy lần nên vẫn còn có chút tiếng tăm. Do đó mỗi lần bạn bè hỏi tôi chỗ này ăn ngon không tôi đều không tự chủ được trả lời ‘Ăn ngon’.”

Quách Hoành cũng gắp lên một miếng thịt bò cho vào miệng nhai nhai, thịt có chút già, ăn cũng không ngon lắm.

“Quách Hoành, anh có xem Khang Hy vương triều chưa?” Tiêu Thần nhớ tới vẻ mặt vô cùng thần bí ngày đó của Tư Kiêu Kỳ, cảm thấy vô cùng cao hứng.

Quách Hoành gật đầu rồi lại lắc đầu: “Xem rồi nhưng không hiểu ý cậu là gì.”

“Tri phủ Sơn Tây là Chu Vân Long tư thông với Ngô Tam Quế, cướp đoạt của dân không việc xấu gì không làm lại được phong làm quan thanh liêm. Khang Hi bị che mắt, tán thưởng Chu Vân Long là tấm gương sáng, sau đó thị vệ của Khang Hi mới đem chân tướng báo cho Khang Hi, Khang Hi liền ra lệnh giết Chu Vân Long. Thế nhưng Khang Hi vẫn nói ‘Chu Vân Long vẫn là tấm gương sáng’, sau khi chết ban cho tang lễ long trọng rình rang.”

Quách Hoành nghe xong đầu óc càng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Tiêu Thần định nói gì.

Tiêu Thần uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói, “Khang Hi rõ ràng biết Chu Vân Long là tham quan, giết hắn xong vẫn còn giữ lại cho hắn cái chức quan, thậm chí còn tăng một bậc. Tại sao lại như vậy? Là bởi vì chuyện này đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẹp, mọi người khắp thiên hạ đều đang nhìn chằm chằm, nếu hắn không nói như vậy tức là tự mình tát mình một bạt tay, không cách nào phải kiềm nén phẫn nộ và sỉ nhục lại.”

“ ‘Đại ngụy tự thật, đại gian tự trung’, câu  nói này có thể dùng ngược lại, Tiêu Thần mỉm cười nhìn Quách Hoành nói, “Hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn luận việc cậu cứu giúp ngày đó ở khoa sản, cũng biết là cậu thành công cứu được một mạng người, người nhà bệnh nhân gõ trống khua chiên khắp nơi còn cầm cờ thưởng dâng tới cửa, mọi người vây xem còn tiện tay post bài trên mạng xã hội…Dư luận đã làm tới như vậy, mọi người trong bệnh viện đều đang nhìn, cậu nói xem bệnh viện làm thế nào để cảnh cáo cậu được đây?”

“Cậu…” Quách Hoành nghe được liền sững sờ.

“Coi như viện trưởng Cao đã quyết định phải xử lý cậu, ông ta cũng phải suy nghĩ một chút đến dư luận, cũng giống như Khang Hi, giết người xong cũng phải làm một cái lễ tang long trọng.”

“Tôi còn chưa có chết đâu!” Quách Hoành không nhịn được nở nụ cười, “Tiêu Thần cậu đúng là gian xảo, cậu dám luận chiến với cả cấp trên a, nếu để bọn họ biết còn không chỉnh chết cậu.”

“Yên tâm bọn họ vĩnh viễn cũng không thể biết được đâu.” Tiêu Thần cầm chén trà lên, “Nào, cạn ly!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.