Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 35



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Thần vừa chạy xe tới dưới lầu thì Tư Kiêu Kỳ đã ngủ say như chết.

Cũng may đang là tháng bảy nên tiết trời cũng không quá lạnh. Tiêu Thần hạ ghế xuống để Tư Kiêu Kỳ ngủ thoải mái một chút. Anh cầm chiếc chăn mỏng lên đắp cho Tư Kiêu Kỳ, mình cũng ngả lưng xuống nằm nghỉ.

Nằm được một chút anh bỗng dưng nhớ tới lúc nãy Tư Kiêu Kỳ nói dạ dày bị đau, nói là uống rượu nhiều tới nỗi chưa ăn được gì hết. Anh đóng cửa sổ xe lại, đi ra ngoài chạy tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua hai cái bánh mì với một hộp sữa, nghĩ nghĩ một chút lại nhờ nhân viên đun sữa cho nóng lại.

Lúc trở lại xe Tư Kiêu Kỳ vẫn đang nằm ngủ, Tiêu Thần nhìn người này ngủ mà lông mày vẫn nhíu chặt như cũ không khỏi cảm thấy đau lòng. Tiêu Thần nhẹ nhàng ngồi vào chỗ điều khiển, cũng hạ thấp ghế xuống nằm bên cạnh Tư Kiêu Kỳ, dù trong lòng rối rắm nhưng có lẽ do mệt quá nên lát sau anh cũng bắt đầu thiếp đi. Nửa đêm Tiêu Thần giật mình thức dậy, anh vừa mở mắt liền thấy Tư Kiêu Kỳ cầm ổ bánh mì lên gặm ngon lành, hai má phồng phồng không khác nào con chuột.

“Anh cũng biết tự giác ghê.” Tiêu Thần thay đổi tư thế, để mình nằm thoải mái một chút.

“Cảm ơn,” Tư Kiêu Kỳ mơ hồ nói, “Đói bụng chết tôi rồi.”

“Anh rõ ràng là bỏ tiền ra mời khách kết quả lại để mình chết đói, não anh để ở đâu vậy?”

“Cậu không hiểu đâu,” Tư Kiêu Kỳ lau miệng, cầm túi bánh mì chổng ngược lại để vụn bánh đổ hết vào miệng mình, một chút cũng không lãng phí.

“Ăn bữa cơm dạng này mới là mệt nhất,” Tư Kiêu Kỳ tiện tay ném túi bánh mì ra ngoài cửa xe, Tiêu Thần nhịn nửa ngày vẫn không mở miệng mắng hắn.

“Tôi đã nói với cậu rồi đó,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Ăn cơm dạng này, cái gì cậu cũng phải để ý, không được để cho chén của họ bị vơi, cũng không được để cho rượu trong ly bị cạn, lúc bọn họ nói chuyện cậu còn phải cân nhắc xem có nên nói chen vào vài câu góp vui không, mắt họ nhìn vào phía nào thì phải lấy món ăn ở phía đó gắp cho họ nhiều hơn một chút, chưa kể còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế đưa cái dĩa thức ăn đó tới trước mặt họ, nếu như họ mời cậu một ly rượu cậu phải mời lại họ ba ly, họ nói với cậu một câu ‘Chuyện này không dễ xử lý’, cậu phải liều mạng năn nỉ họ, cân nhắc thật kĩ xem họ muốn cái gì, cậu còn phải hiểu rõ gia cảnh họ có vợ con gì không, nghĩ xem nói chuyện gì có thể khiến họ cao hứng nhất…Nói chung, thật sự rất mệt mỏi. Dựa vào giọng nói của họ tôi còn có thể đoán được vài ba phần, còn ăn cơm cơ bản là không ăn nổi!”

Tiêu Thần cau mày nghe xong, cười nói: “Đúng là mệt thật, bởi vậy tôi mới nói, anh nghe lời tôi đi tới trước cổng trường bán bánh rán là tốt rồi, mỗi ngày bận rộn tới giữa trưa là được nghỉ.”

Tư Kiêu Kỳ nghiêng đầu trừng Tiêu Thần: “Vậy giờ tôi bảo cậu đi bán sỉ trứng gà cậu chịu không? Cậu chịu tôi sẽ đi bán bánh rán.”

Tiêu Thần không nhịn được vui vẻ: “Anh tốt nhất là từ bỏ ý định đó đi, tôi còn không biết trứng gà bao nhiêu tiền một cân.” (1 cân = 0,5kg)

“Tôi cũng không biết,” Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn lên nóc xe nói: “Tôi chỉ biết Iveco chạy 100km tốn bao nhiêu xăng, cách quay đầu xe khi đang ở trên đường, còn biết mấy hôm trời đổ tuyết chạy như thế nào để không bị trượt…Tiêu Thần, cậu biết giấc mơ từ nhỏ đến lớn của tôi là gì không?”

news_default_5a5ad91450ee4b2345718bf9cd10cfb4

Xe Iveco

“Kiếm thật nhiều tiền, ở biệt thự, chạy BMW, ngủ với mấy anh chàng đẹp trai.” Tiêu Thần trêu chọc nói, “Mấy cái này không phải là ước mơ của thương nhân các anh sao, sau đó đưa công ty ra thị trường, sau này mỗi nằm đều có thể nằm dài trên bờ biển tắm nắng.”

Tiêu Thần nói tới vui vẻ, anh nhớ tới một đề bài tập làm văn kinh điển thời trung học, trên đó viết,  có một phú ông khi nhìn thấy một ngư dân nằm trên biển tắm nắng liền vô cùng cau có lại gần hỏi: “Cậu sao lại lười biếng như vậy? Nỗ lực làm việc kiếm thật nhiều tiền không tốt hơn sao?” Ngư dân hỏi: “Kiếm tiền để làm gì?” Phú công cực kỳ mong đợi nói: “Kiếm thật nhiều tiền tất nhiên là để mỗi ngày sau này cậu đều có thể nhàn nhã nằm trên bờ biển Thái Bình Dương tắm nắng.” Ngư dân nói: “Đó không phải là cuộc sống của tôi bây giờ sao?”

Bài làm văn này Tiêu Thần viết đi viết lại hai lần, cả hai lần đều thất bại, lý do là “lạc đề”, bởi vì Tiêu Thần cảm thấy nội dung của câu chuyện chính là đang nói về việc mục tiêu theo đuổi giữa người với người cơ bản không giống nhau. Sau đó anh mới hiểu được mục đích của câu chuyện này chính là muốn khuyên con người không nên quá theo đuổi đời sống vật chất mà nên chú trọng cho đời sống tinh thần hơn, sống một cuộc sống bình thường mà vui vẻ.

Anh cũng nhờ đó học được một bài học đáng giá, sau này khi học đại học mỗi khi nhìn thấy ai đó được học bổng, giải nhất cuộc thi này giải nhì cuộc thi kia anh lại chua xót an ủi chính mình: “Mình so với bọn họ còn vui vẻ hơn, ít ra khi bọn họ cắm đầu vào đống sách mỗi ngày mình còn có thể đi xem phim.” Đến sau này khi đi làm, mỗi ngày đều vì cuộc sống mà chật vật mưu sinh anh mới hiểu được cái chân lý “Cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc” căn bản là dành cho người khác. Nếu như lương một năm của anh hơn một triệu, anh còn có thể sống “bình thường” một chút, nhưng nếu mỗi ngày mở mắt ra đều phải suy nghĩ thật kĩ xem hôm nay ăn món gì thì anh chỉ hận mặt trời mãi không lặn xuống để có thể kiếm thêm được chút tiền.

Tiêu Thần nhìn gò má Tư Kiêu Kỳ, đột nhiên lại cảm thấy sống mũi Tư Kiêu Kỳ rất thẳng, kết hợp với xương hàm góc cạnh rõ ràng làm thành một đường cong đẹp đẽ, vừa mạnh mẽ sắc bén vừa kiên cường.

Đây là một người kiên cường, hắn có thể đi đường vòng nhưng luôn nhớ rõ đích đến của mình.

“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần nhẹ nhàng nói: “Mệt lắm sao?”

Tư Kiêu Kỳ gật đầu rồi lại lắc đầu, anh nói: “Rất mệt, thế nhưng mỗi lần nghĩ tới việc có thể một lần nữa gầy dựng lại An Tiệp tôi liền có động lực! Tiêu Thần cậu có biết tại sao tôi nhất định phải gầy dựng lại An Tiệp không? Bởi vì, tôi vẫn cho rằng ba của tôi ông ấy là đẹp trai nhất.”

“Phải không, tôi còn cho rằng trong mắt anh tôi mới là đẹp trai nhất.”

“Cậu cũng rất đẹp trai, giống ba tôi.”

“Tôi già như vậy sao?”

“Cậu ngoan ngoãn nghe tôi nói đã,” Tư Kiêu Kỳ bất mãn liếc Tiêu Thần một chút, nói tiếp, “Hồi còn nhỏ, có một lần tôi đi tới bãi đỗ xe, hôm đó trời rất đẹp, không một gợn mây, ba tôi đứng ở đó kiểm tra xe. Mấy chiếc xe xếp thành hàng ngang đậu trước mặt ông ấy, ông ấy cứ như một tướng quân kiểm duyệt từng chiếc từng chiếc một. Mẹ nó, đúng là đẹp trai muốn chết! Từ đó tôi quyết tâm sau này mình cũng phải được như vậy, chỉ tay vào một loạt xe nói: ‘Cậu đi thay bánh xe’, ‘Cậu mang cái xe đó tới công ty bảo hiểm đi’, ‘Cái xe của cậu bẩn quá rồi, còn không mang đi rửa’, má…đúng là đẹp trai chết tôi!”

Tiêu Thần tưởng tượng tới hình ảnh Tư Kiêu Kỳ đứng trước một dàn xe, ừ hình ảnh đó quả thật rất đẹp.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ nói tiếp, “Có một lần trong bệnh viện tôi bắt gặp cậu đang cấp cứu cho bệnh nhân liền lén tới gần nhìn một chút, cậu đứng trong phòng chỉ huy mấy cô y tá chạy tới chạy lui, dáng vẻ đó làm tôi đột nhiên nhớ tới ba tôi, chính là đẹp trai như vậy, chính là cái cảm giác nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, lúc đó tôi cảm thấy tất cả sinh tử cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay cậu.”

Tiêu Thần nhớ lại, anh cấp cứu qua vô số bệnh nhân, thật sự không thể nhớ rõ đó là lần nào.

“Cậu đúng là chỉ thích hợp làm bác sĩ,” Tư Kiêu Kỳ chắc chắn nói, “Thật đó, cậu chỉ nên cầm dao phẫu thuật, đứng ở trong phòng cấp cứu, đó là chiến trường của cậu.”

Tiêu Thần bỗng nhiên trầm mặc, anh lẳng lặng nhìn gò má Tư Kiêu Kỳ, cảm thấy tất cả mờ mịt trong lòng cuối cùng cũng chịu tản đi.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ bắt lấy tay Tiêu Thần, hết sức chăm chú nói, “Cậu làm bác sĩ của cậu, tôi mở lại An Tiệp, hai ta cùng nhau sống thật khỏe mạnh, tôi cho cậu cái thư phòng lớn thiệt lớn. Cậu cho dù ở trong đó phẫu thuật cũng không thành vấn đề, thật đó, cậu phải tin tôi.”

“Cầm dao phẫu thuật vẫn là nên đứng trong phòng phẫu thuật.” Tiêu Thần tằng hắng một cái, cố gắng kìm nén tâm tình cuồn cuộn trong lòng, đẩy đẩy vai Tư Kiêu Kỳ, “Anh cử động nổi rồi à, cử động được thì bò lại  đi ngủ tiếp đi.”

***

Sáng hôm sau Tiêu Thần bị hấp cho tỉnh lại, mùa hè trong phòng nhỏ dưới tầng hầm không thể tránh khỏi có chút oi bức, mà Tư Kiêu Kỳ còn ôm mình chặt như vậy.

“Buông ra,” Tiêu Thần vỗ vỗ cái tay đang đặt trên eo mình, “Tôi muốn xuống giường.”

“Tiêu Thần,” Giọng Tư Kiêu Kỳ ồm ồm chắc có lẽ do mới tỉnh dậy, anh không buông tay trái lại còn nắm chặt hơn, “Tiêu Thần…Tiêu Thần…”

Tiêu Thần trầm mặc một chút, cố gắng nghiêng đầu qua một bên hỏi: “Muốn làm?”

Tư Kiêu Kỳ không lên tiếng, chỉ ưỡn thẳng lưng lên, chỉ chỉ trán mình nói: “Tôi không muốn động.”

“Anh…có ý gì?” Tiêu Thần hơi hơi nheo mắt, tâm tình kích động không thôi.

“Cậu làm đi.”

“Thật?”

“Tôi có gạt cậu bao giờ chưa?” Tư Kiêu Kỳ ngẩng đầu lên, hôn sượt qua môi Tiêu Thần một cái, “Tôi chỉ muốn làm với cậu, làm thế nào cũng được…Cậu làm sao cho tôi thoải mái là được!”

Tiêu Thần lấy tay dò vào trong áo ngủ của Tư Kiêu Kỳ, đầu ngón tay giống như mang theo điện mà chu du khắp người Tư Kiêu Kỳ, anh mê man nhìn đôi mắt sáng như sao của Tư Kiêu Kỳ, cặp mắt kia đang bình tĩnh nhìn mình, trong đó tràn đầy tín nhiệm và nhiệt tình. Không biết từ lúc nào, Tư Kiêu Kỳ hay dùng loại ánh mắt này để nhìn  mình, bản thân chưa bao giờ cưỡng lại được.

Tay Tiêu Thần đi vào lưng quần Tư Kiêu Kỳ, nhìn thấy mắt Tư Kiêu Kỳ bắt đầu nhắm lại, yết hầu trượt xuống một cái, trên cổ nổi lên từng mảng từng mảng đỏ, cả người nóng rực.

“Tư Kiêu Kỳ…”

“Hả?” Tư Kiêu Kỳ dùng sức quẫy chân, đạp cho quần dài tuột xuống.

“Tôi bắt đầu đây?” Tiêu Thần gặm  gặm xương quai xanh đối phương.

“Làm đi!” Tư Kiêu Kỳ thoải mái nói, “Làm cho gia thoải mái vào!”

Nếu mục tiêu đã xác định, làm sao để hoàn thành không quan trọng, quan trọng là kết quả. Tiêu Thần không chút do dự tập trung mà làm, anh quyết định dù thế nào cũng phải làm cho người này thoải mái.

Chờ cho tới khi Tư Kiêu Kỳ thở hổn hển nằm bất động trên giường thì mặt trời đã lên rất cao rồi. Tiêu Thần dựa vào đầu giường nói: “Lúc này phải hút điếu thuốc mới hợp hoàn cảnh nhỉ.”

Tư Kiêu Kỳ nghiến răng, nhả ra hai chữ “thoải mái”.

Tiêu Thần nhếch môi cười, dương dương tự đắc.

“Tối nay tôi phải tăng ca,” Tiêu Thần cúi người xuống, ở bên lỗ tai Tư Kiêu Kỳ nói, “Anh tối nay có làm gì không? Hay là tới chỗ Kiều Hâm ăn cơm?”

“Ăn cái rắm!” Tư Kiêu Kỳ thất vọng nói, “Gia ngày hôm nay có bữa tiệc, phiền muốn chết!”

“Lại có tiệc sao,” Tiêu Thần do dự một chút hỏi, “Không dời qua ngày mai được sao? Hôm nay tôi không đón anh được, lỡ uống say quá thì làm sao mà về nhà.”

Tư Kiêu Kỳ lắc đầu một cái: “Không sao, hôm nay ăn cơm với lão Mạnh. Dù sao cũng là người quen cũ, không cần để ý quá nhiều, sẽ không giống như hôm qua đâu. Hơn nữa, hôm nay có tiểu Kiều đi chung với tôi.”

“Tiểu Kiều cũng không có xe, vậy hai người kêu taxi mà về,” Tiêu Thần nghĩ nghĩ một chút lại không thấy yên tâm, “Trước khi uống rượu anh nhớ tìm cái gì ăn lót dạ, nếu gấp quá thì ăn đỡ cái bánh mì cũng được. Ngày hôm qua anh chưa ăn gì đã uống rượu, đau bao tử không nói còn tổn hại sức khỏe nữa.”

“Được rồi, bác sĩ Tiêu.” Tư Kiêu Kỳ kéo dài giọng nói, “Cậu đây là bệnh nghề nghiệp a.”

Tiêu Thần gõ gõ đầu Tư Kiêu Kỳ, không nói lời nào.

***

Lão Mạnh mà hôm nay Tư Kiêu Kỳ hẹn đi ăn cơm có thân phận trưởng bối, Tư Kiêu Kỳ phải gọi một tiếng chú, lúc trước ông với ba Tư Kiêu Kỳ quan hệ không tệ, hai người đều chạy Nội Mông, bình thường có gì đều sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Lúc ba của Tư Kiêu Kỳ mất ông vì việc này chạy qua chạy lại không ít, còn phải an ủi Tư Kiêu Kỳ.

Thế nhưng Tư Kiêu Kỳ không thân với người này lắm.

Nói đúng ra, anh và lão Mạnh trước giờ cũng không có qua lại, sau khi ba anh để lại An Tiệp cho anh quản lý thì cũng không có hạng mục nào hợp tác với ông ta. Mặt khác, suy nghĩ một chút sẽ hiểu, một người hơn năm mươi tuổi cũng không thể cùng một tên nhóc chưa tới ba mươi tuổi có cái gì gọi là quan hệ sâu sắc. Vì lẽ đó cho dù nhìn bề ngoài quan hệ hai người không tệ nhưng giao tình cũng không sâu nặng gì.

Hôm nay mời lão Mạnh ăn cơm, Tư Kiêu Kỳ có hai mục đích, một là muốn nói cho lão Mạnh biết An Tiệp sắp sửa khai trương, nhờ vả lão Mạnh một chút, dù sao từ nay cũng là người cùng nghề, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ một chút; thứ hai, muốn chạy tuyến Nội Mông này, lúc trước cũng chỉ nói sơ qua, hôm nay phải nói chuyện cho rõ ràng để tránh đêm dài lắm mộng.

Trên bàn cơm hết thảy đều theo trình tự, tiểu Kiều không làm chủ được, chỉ phụ trách bưng trà rót nước rồi gắp thức ăn, kính rượu vẫn phải do Tư Kiêu Kỳ đảm nhiệm. Tư Kiêu Kỳ nói rõ ý muốn của mình, lão Mạnh vô cùng vui vẻ nói mình chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Tư Kiêu Kỳ cầm ly rượu lên: “Chú Mạnh, ly rượu này coi như con cảm ơn chú.” Nói xong, dứt khoát ngửa cổ lên uống một hơi cạn ly, một cỗ nóng rát tràn vào trong họng, anh cảm thấy nóng tới khó chịu, cảm giác bị đau dạ dày hôm qua trong chốc lát lại ùa về.

Lão Mạnh nhấc tay lên, lão luyện trầm ổn nói: “Tiểu Tư à, con đừng vội, thế này, chúng ta thương lượng một chút chuyện cái đường bộ đó đi.”

Trong lòng Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.