Hành Lá

Chương 22



Kết thúc kỳ thi được nửa tháng, các thiếu niên hoàn toàn thể nghiệm cái gọi là sinh hoạt ‘ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn’ không áp lực. Cho đến buổi tối một ngày trước khi có điểm thi đại học, Đường Nguyên nằm thẳng đừ trên giường, hai mắt đăm đăm mãi không ngủ được.

Cậu không dám đi tìm Lâm Cảnh. Nếu điểm quá thấp, vậy buồn nhất định không chỉ một mình cậu.

-Trên điểm chuẩn, trên điểm chuẩn… – Thiếu niên ôm chăn lăn lộn không ngừng lẩm bẩm với không khí.

Đến hai giờ chiều, lúc có thể kiểm tra điểm, Đường Nguyên đẩy mẹ Đường ba Đường ra khỏi phòng, một mình đối diện với điện thoại, hai mắt nhìn đăm đăm.

Mẹ Đường ở bên ngoài không ngừng xem đồng hồ, ba Đường ngồi xổm trong góc hút thuốc. Cửa nhà đối diện đột nhiên bật mở, Lâm Cảnh với khuôn mặt hưng phấn lao tới lại thấy cửa phòng đóng chặt thì sửng sốt.

Mẹ Đường khoát tay, vẻ mặt ghét bỏ chỉ chỉ bên trong.

Trong phòng truyền ra tiếng kêu của Đường Nguyên:

-Bấm sai rồi!

Thêm vài phút lại là một tiếng ‘ai da!’

Mẹ Đường không thể nhịn được nữa gõ cửa:

-Thằng nhóc thối mày đừng hơi tí là dọa chết mẹ mày nhé! Tay chân vụng về, nếu không hiểu thì để mẹ mày làm cho!

-Không phải nói nhiều, con vào rồi! – Đường Nguyên cách cánh cửa gào thét.

Lâm Cảnh nuốt nước miếng.

Lại qua ba phút, trong phòng vẫn không có tin tức, mẹ Đường nóng nảy móc thẳng chìa khóa ra mở cửa:

-Thế nào rồi…

Đường Nguyên đang cười ngu, kết quả cửa phòng bất ngờ mở ra làm cậu thẹn quá hóa giận:

-Sao mẹ lại thế!

Mẹ Đường đập bốp lên đầu cậu:

-Cuối cùng thế nào!

Đường Nguyên ôm đầu gào lên:

-Qua rồi! Qua điểm chuẩn mười điểm!

Mẹ Đường còn chưa có phản ứng, Lâm Cảnh đã ôm chặt lấy Đường Nguyên. Mặt thiếu niên đỏ tới mang tai, tay vỗ về lên lưng hắn.

Mấy ngày điền nguyện vọng, Đường Nguyên và Lâm Cảnh làm ổ trong phòng thảo luận Quảng Châu có những trường nào cậu có thể vào. Còn chưa tìm được nguyện vọng Lâm Cảnh đã nhận được điện thoại gọi tới từ Thâm Quyến.

Đau đớn cũng không khiến hắn buông cảnh giác. Trong mấy ngày tham gia tang lễ của Lâm Quốc Đống, Lâm Cảnh tự thông qua mấy con đường tự mình tìm được một văn phòng luật sư khá có danh tiếng, mời một luật sư thay mình xử lý vấn đề thừa kế.

Người tiếp hắn là một luật sư tên Tôn Văn Viễn. Lúc phát hiện đứa bé này không chỉ có tri thức pháp luật vô cùng phong phú, hơn nữa tư tưởng khá trưởng thành, Tôn Văn Viễn cảm thấy rất hứng thú liền nhận vụ án không tính lớn này.

Bởi nghĩ thời gian này Lâm Cảnh phải bận việc thi đại học, Tôn Văn Viễn tốt bụng thay hắn hoãn lại không ít chuyện. Hôm nay tiền bảo hiểm đã có, Lâm Cảnh nhất định phải đến Thâm Quyến xử lý chuyện sau đó.

Nghe điện thoại xong, Lâm Cảnh nhìn Đường Nguyên vẻ phức tạp. Trước khi chưa chọn được nguyện vọng, trong lòng hắn chung quy vẫn thấy bất an.

Đường Nguyên lại vỗ vỗ hắn:

-Không phải tớ đồng ý với cậu rồi à? Tớ sẽ không lừa cậu.

Lâm Cảnh nhíu mày, nhưng vẫn không nói ra lo âu của mình.

Nhưng con người càng sợ cái gì thì càng gặp cái đó.

Đơn nguyện vọng của Đường Nguyên lúc qua tay mẹ Đường, bị gạch thẳng nguyện vọng đầu không thương xót.

Thiếu niên há hốc miệng nửa ngày mới tìm lại được giọng mình:

-Sao mẹ lại sửa của con…

-Trẻ con biết cái gì! – Mẹ Đường đeo kính, vừa điền nguyện vọng trên tờ khai vừa so với laptop của mình.

-Thế nhưng con muốn đi Quảng Châu! – Đường Nguyên hét lên.

-Bố mày vất vả mãi mới liên lạc được với bạn ở Bắc Kinh! Mày còn không vui? – Mẹ Đường lườm cậu, -Trước đây luôn nói muốn đi Bắc Kinh không phải mày à? Bố mày đúng lúc có một người bạn ở đại học XX, còn làm xét duyệt hồ sơ nữa. Nếu điểm của mày đủ điểm chuẩn nhất định có thể vào ngành tốt. – Bà hạ giọng hết mức, -Con đừng quấy rồi, bố mày đã tốn không ít sức lực với nhân tình đấy!

-Con muốn đi Quảng Châu! – Hốc mắt Đường Nguyên đỏ lên.

-Chuyện này không tới phiên mày quyết định! – Mẹ Đường đập mạnh xuống bàn, -Mẹ quyết định!

-Mẹ để con quyết định một lần không được à! – Đường Nguyên hiếm khi phản kháng.

-Không được! – Mẹ Đường đứng lên, trừng cậu, -Mày thì biết cái gì! Bắc Kinh chỗ nào không bằng Quảng Châu! Nhân dân cả nước đều hướng về Bác Kinh, mày làm gì lại muốn đâm đầu vào cái chỗ lộn xộn như Quảng Châu?! Bắc Kinh có đại học Bắc Kinh đại học Thanh Hoa, Quảng Châu có cái gì? Hơn nữa, điền cho mày chính là ngành kia, tiển đồ sau này rất tốt! Nếu bị ngành khác chọn, mẹ xem mày khóc thế nào!

-… Con muốn đi Quảng Châu. – Đường Nguyên cắn răng, đã mang giọng mũi rồi.

-Không được. – Mẹ Đường gõ nhịp cuối cùng, định chết tất cả.

Khi tờ nguyện vọng mỏng dính kia nộp đi, Đường Nguyên nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ trong tay giáo viên, hận không thể biến thành một con ruồi vù vù vài cái sửa tất cả nội dung bên trong.

Nhưng cậu không thể làm được.

Cuối cùng cậu vẫn không thể một mình chống lại áp lực đến từ trưởng thành.

Cậu ôm chăn khóc cả buổi chiều, lại chung quy không có dũng khí gọi điện cho Lâm Cảnh đang xa ở Thâm Quyến.

Cậu biết thật ra mình rất thích cậu ấy.

Không có dũng khí, lại không có nghĩa có thể thôi thích.

Cậu đau lòng vì mình không thể tiếp tục dây dưa với cậu ấy bốn năm, cậu càng đau lòng nếu Lâm Cảnh biết sẽ bị đả kích thế nào.

Nếu một người không muốn nhìn thấy người khác khổ sở, như vậy loại thích này có đơn giản như vậy thật không?

Lúc Lâm Cảnh trở về từ Thâm Quyến, vẻ mặt mệt mỏi nhưng tâm tình lại khá tốt.

Hắn kéo vali, còn chưa lên lầu đã thấy Đường Nguyên ngồi xổm dưới cây mít, ngơ ngác ăn kem.

Giờ là ba giờ chiều, mặt trời chói chang gay mắt, người lớn còn đang đi làm, bọn nhỏ cũng không muốn ra ngoài, cả khoảng sân nhỏ im ắng. Đường Nguyên dù ăn kem nhưng vẫn chảy đầy mồ hôi.

Ngay cả vậy cậu cũng không về ngồi trong nhà.

-Cậu làm sao thế? – Lâm Cảnh kéo vali qua, ngồi xổm trước mặt cậu.

Đường Nguyên nhìn thấy người tới, kem trên tay cũng quên liếm, qua nửa phút đã chảy đầy tay.

Lâm Cảnh kéo tay cậu qua liếm mấy cái, cảm thấy ngọt phát ngấy:

-Vị chocolate ăn không ngon.

-… Tớ… – Đường Nguyên há miệng, âm thanh lại tắc trong cổ họng. Cậu suy nghĩ mấy ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra một phương pháp giải quyết hoàn mỹ. Cậu đã không ngủ ngon năm ngày rồi, bây giờ mặt trời chiếu vào như vậy đầu ong ong choáng váng.

-Cậu không thoải mái? – Lâm Cảnh nhíu mày, vừa muốn vươn tay kiểm tra đã bị đối phương giữ lại.

Nước mắt Đường Nguyên thoáng cái trào ra, miệng méo xẹo như một đứa trẻ làm sai, khóc đến môi cũng phát run:

-Tớ không điền vào trường ở Quảng Châu… Mẹ tớ… Mẹ tớ bắt tớ điền Bắc Kinh… Tớ phải đi Bắc Kinh rồi…

Đầu Lâm Cảnh trống rỗng.

-Tớ không muốn lừa cậu… Tớ thật sự không muốn… Không muốn rời xa cậu… – Đường Nguyên nghẹn ngào, -Thế nhưng mẹ không cho… Bố tớ nói đã nhờ người… Không cho tớ đi Quảng Châu… – Cậu nói đứt quãng không logic, cuối cùng biểu đạt vẫn là một ý.

Rốt cuộc cậu vẫn không thể ở bên Lâm Cảnh, cùng hắn đi qua bốn năm thanh xuân kia.

Lâm Cảnh đứng lên, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hắn hất tay Đường Nguyên ra, muốn đánh cho cậu một trận, muốn thóa mạ cậu, muốn trói cậu vào người mình cứ thế cùng đưa tới HongKong.

Nhưng Đường Nguyên không đợi hắn ra tay đã hôn mê bất tỉnh.

Lửa giận ngập trời bị hoảng sợ như đâm xuyên tim.

Lâm Cảnh ôm lấy thiếu niên cả người nóng bừng kia, trong lòng trống rỗng. Hắn vẫn không khóc, nước mắt của hắn từ đêm 30 tết kia đã không còn tồn tại.

Nếu đây là vận mệnh, như vậy hắn còn khả năng gì có thể chống lại?

Có phải muốn tất cả mọi người rời khỏi tôi mới có thể để tôi tiếp tục đi tới không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.