Mưa nhanh chóng to lên. Cuồng phong kéo tới, bên ngoài là một đống bừa bộn.
Lâm Cảnh nửa quỳ trước sô pha, vô cùng cẩn thận cởi băng bó bị thấm ướt của cậu:
-Thạch cao chưa dính nước chứ?
Đường Nguyên cúi thấp đầu, cụng vào trán hắn nhẹ giọng hỏi:
-Không tức giận nữa hả?
Lâm Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, cười khổ:
-Sao cậu lại cảm thấy tôi đang tức giận?
Cặp mắt tròn vo kia chớp chớp:
-Nếu không phải cậu tức giận, làm gì lại cúp điện thoại của tớ trước?
Thanh niên thấy ảo não, tay vòng qua đầu cậu nhẹ nhàng vuốt vẻ hõm cổ cậu:
-Không phải tôi tức giận, tôi chỉ cảm thấy không biết làm thế nào mới tốt. Tôi dựa vào cái gì tức giận với cậu? Là tôi muốn thích cậu, là tôi cứ bắt cậu từ bỏ lựa chọn của mình, tôi biết bản thân vô lý, nhưng tôi lại không muốn nhường một bước… – Hắn mím môi, có hơi giống trẻ con đang làm nũng, tay hơi dùng sức đè cổ cậu xuống rồi hôn lên: -Cậu luôn nhường nhịn tôi như vậy, tôi quá đắc ý mà quên mất…
Mặt Đường Nguyên đỏ bừng, không phải do bị hôn, chỉ cảm thấy hắn nói như vậy ngược lại làm mình rất lúng túng:
-Tớ nhường cậu cái gì chứ, tớ cũng không phải Lôi Phong sống…
-Lần này không về chứ hả? – Hôn rồi hôn, tay liền luồn vào quần áo.
-Ngày kia về, – Bàn tay trong quần áo cậu vì lời này mà dừng lại, -Tớ nói với mẹ tớ lúc này tớ ra ngoài giải sầu, lão nương chỉ cho tớ năm ngày rong chơi, sau đó tiếp tục về nhà dưỡng thương…
Lâm Cảnh trừng mắt cậu.
Đường Nguyên cười đắc ý:
-Cậu xem, tớ nhường cậu lúc nào. Tớ là bệnh nhân, nhanh đi bật nước nóng cho quả nhân tắm rửa.
Nói xong yêu cầu này chưa tới hai mươi phút, thiếu niên một tay gác lên thành bồn tắm, một tay cầm cánh tay đối phương, mặt đỏ bừng muốn đẩy người trên người ra, lại uổng công vô ích khiến đối phương càng thêm xâm nhập vào thân thể mình.
Người chôn trong thân thể cậu lại chậm chạp không có động tác ôm lấy gáy cậu, giọng nói rất dịu dàng:
-Lúc học cấp hai tôi đã nghĩ, một ngày nào đó tôi sẽ để cậu thích tôi.
Đường Nguyên thở phì phò như con cá mắc cạn, dù giãy giụa thế nào cũng chỉ có thể để mặc người chém giết. Thân thể đã sớm quen với dị vật nóng dọa người kia, nhanh chóng phản bội lý trí của cậu, rất phối hợp co rút dỗ dành thứ kia mạnh mẽ đâm tới.
Nước trong bồn bị động tác kịch liệt làm bắn ra ngoài một nửa, lúc Lâm Cảnh đang đưa đẩy không quên mở vòi nước để nước ấm chảy vào bồn.
Vì không để thạch cao thấm nước, hắn dứt khoát đặt cánh tay bó thạch cao kia lên người mình, thay đổi tư thế để Đường Nguyên ngồi xổm trên bụng mình, sau đó thúc từ dưới lên.
-Đồ điên nhà cậu… – Giọng Đường Nguyên nói chuyện cũng run rẩy, -Mẹ nó… Cửa sổ nhà tắm còn chưa đóng!
Dù bên ngoài cách rất xa mới có một khu chung cư khác, nhưng đèn trong phòng tắm sáng chưng, ai biết người bên kia có thể nhìn ra bóng gì không.
-Bên ngoài có bão, ai điên mà mở cửa sổ ra nhìn. – Lâm Cảnh cắn lên cổ cậu, cười khẽ.
Mưa to xen lẫn cuồng phòng gào thét, cuốn vào không ít gió mát vào căn phòng tắm tỏa hơi nóng này, ít nhiều làm tan đi cảm giác khó chịu do máu nóng xông lên não. Toàn thân Đường Nguyên vô lực chỉ có thể xụi lơ trên người hắn, mặc kệ hắn tiến hành các loại xâm phạm với mình.
Cũng không biết cuối cùng có rửa sạch sẽ không, chờ cậu ý thức được mình đã nằm trên giường liền vội vàng muốn cuộn tròn chăn trên giường. Nhưng không đợi chăn đắp lên đã bị người kéo vào lòng, lại bắt đầu làm tiếp.
-… Ưm… Đồ con rùa… Cậu cho tớ chút thời gian giảm xóc… – Đường Nguyên run lẩy bẩy, nơi vừa mới tiết xong lại run rẩy bị đâm có phản ứng.
Căn phòng mở đèn bàn lờ mờ, bên ngoài là mưa to gió lớn, đất cát đập vào cửa sổ thủy tinh, lại khiến phòng ngủ giống chốn đào nguyên ngăn cách với bên ngoài.
Nhiệt độ điều hòa rõ ràng đã 220 rồi nhưng Đường Nguyên vẫn toát mồ hôi đầy người.
Lúc Lâm Cảnh lui ra, trên thứ kia dính đầy chất lỏng màu trắng sền sệt.
-Tôi không ngờ cậu sẽ đến, không mua mũ… – Thanh niên áy náy nói xong, cẩn thận lau sạch thứ chảy ra cho cậu.
-… Nếu mai tiêu chảy tớ sẽ làm cậu chết… – Giọng Đường Nguyên suy yếu, thân thể nhũn như bát mì vắt.
Cậu cảm giác mình như viên bánh trôi bị đâm rách, chỗ phía dưới chầm chậm chảy ra ít nhân bánh…
-… Khô. – Cậu cuộn người lại, hận không thể bị chăn bịt cho chết ngạt – thực cảm thấy sỉ nhục vì bản thân liên tưởng như vậy.
Song khi cậu bị đâm rách vào buổi tối thứ hai, Đường Nguyên thật sự phẫn nộ rồi:
-Ông đây không phải bia ngắm! Cậu có thể bắn ra ngoài không!
Mẹ nó! Người đó tích bao nhiêu thứ rồi! Đã hai buổi tối mà còn có thể bật hết hỏa lực!
Lâm Cảnh cố ý xin nghỉ ba ngày bám riết như con chó nhỏ, đặt người trong chăn tình ý liên miên bày tỏ:
-Lúc tôi học cấp ba đã nghĩ, một ngày nào đó khiến cả người cậu đều là hương vị của tôi…
-Cậu ở cấp ba có thể nghĩ chút thứ khỏe mạnh chút không! – Cậu khóc không ra nước mắt. –Còn nữa, xin cậu một lần nói hết ý nguyện của cậu có được không?! … Đại học cậu còn suy nghĩ cái gì?
-Ngày mai tiếp tục. – Lâm Cảnh cảm thấy mỹ mãn tiếp tục vắt ‘khô’.
-… Ngày mai tiếp tục chó má! Hôm nay cậu mà không nói rõ tôi sẽ đi ngày! Tôi đổi vé! – Đường Nguyên tức không chịu được – tuy giọng nói không có bất cứ sức uy hiếp nào.
-Không, ý của tôi là… Nguyện vọng đại học của tôi là ‘ngày mai tiếp tục’. – Lâm Cảnh ra vẻ vô tội hôn cậu một cái.
… Đường Nguyên phục rồi.
Cậu hoàn toàn cảm thấy đời này mình không có bất cứ hi vọng nối dõi tông đường nào.
Nhất là lúc cậu bị đâm đến bắn, khóc cực khó coi cắn người dưới thân, hận nghiến răng nghiến lợi:
-Tiên sư bà nhà cậu, về sau làm thế nào tìm một đứa cháu trai họ Đường cho lão nương, cậu giải quyết vấn đề này cho ông, cậu đi đối phó với mẹ tớ! Giải quyết xong rồi đời này ông đây liền giao cho cậu, thua lỗ tớ cũng nhận!