Hạnh Lâm Thê

Chương 20: Gặp phu gia tương lai



Ép buộc một đêm, khi Tô Tương Lê tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Tuy rằng nàng ngẫu nhiên cũng ngủ nướng, bất quá ngủ đến trễ như vậy vẫn là lần đầu tiên, càng đừng nói đến là ở trong nhà người khác.

Nàng luống cuống tay chân đứng dậy, chân vừa mới đặt xuống, cũng đúng lúc mà nha hoàn cách một đoạn lại đẩy cửa vào.

“Người rốt cục tỉnh a, Tô cô nương.”

Nha hoàn kia cười tủm tỉm nói:

“Đại Tiểu thư đã hỏi vài lần người đã tỉnh hay chưa.”

‘Đại Tiểu thư?’

Tô Tương Lê có chút mờ mịt, là tỷ muội của Triệu Hòa sao? Nhưng nàng nhớ Triệu Hòa không có huynh đệ nha.

Dù không hiểu, nàng vẫn là mở miệng.

“Thật có lỗi, làm cho nàng chờ lâu.”

“Không sao, Đại Tiểu thư biết người hôm qua cái đã trải qua một phen mạo hiểm, gần đến hừng đông mới ngủ lại, riêng dặn chúng ta để cho người hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng là người rất muốn trông thấy người, mới luôn luôn dặn người đến xem người tỉnh chưa.”

‘Ặc, người Kì gia cũng quá nhiệt tình đi?’

( Ụt: con dâu tương lai tới nhà không nhiệt tình mà được à?)

Tô Tương Lê không hiểu nghĩ, hoàn toàn không rõ người ta vì sao đối nàng cảm thấy hứng thú như vậy.

Vì thế nàng mơ mơ màng màng rửa mặt chải đầu xong, lại mơ mơ màng màng ăn chút cháo vào bụng, lại mơ mơ màng màng bị mang đi gặp người.

Nhưng là lúc nàng bước vào đại sảnh, đầu tiên mắt nhìn thấy lại không là vị “Đại Tiểu thư” kia, cũng không phải Kì Triệu Hòa mỉm cười bên cạnh, mà là một vị khác nhìn thực quen mắt–

“Lão gia tử?”

Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười lão nhân gia kia.

Thời gian này lão nhân gia lại thăm hiệu thuốc vài lần, lại thủy chung chưa từng lộ ra họ tên, nàng không thể ngờ ông là người của Kì Phong sơn trang, hơn nữa nhìn ông ngồi ở ghế chủ vị…… Nói không chừng là trưởng bối của Triệu Hòa?

Kì Anh cười tủm tỉm nhìn nàng.

“A a, vài ngày không thấy, tiểu cô nương còn nhớ rõ lão đầu nhi a?”

“Đương nhiên a, làm sao có thể đã quên người đây?”

“Ngoại công quả nhiên vụng trộm đi gặp Tiểu Lê Nhi.”

Kì Triệu Hòa nâng chung trà lên nhấp một ngụm, biểu cảm cũng có gì ngoài ý muốn.

“Ngoại, ngoại công?”

Tô Tương Lê thiếu chút cắn được đầu lưỡi.

Vậy vậy …… ông lúc trước nói muốn nàng làm cháu dâu của ông, chẳng lẽ là muốn giúp Triệu Hòa kiếm nương tử?

‘Ặc ặc, chính mình hẳn là không ở trước mặt lão nhân gia làm ra cái cử chỉ gì không thỏa đáng đi?’

Nàng bắt đầu hoảng loạn hồi tưởng.

Nhưng Kì Triệu Hòa lại cười hướng nàng vẫy vẫy tay.

“Lại đây ngồi đi, Tiểu Lê Nhi.”

Trong óc nàng còn một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể cứng ngắc tiêu sái đến bên cạnh hắn ngồi xuống, tầm mắt lại ở trong sảnh nhìn lướt qua hai người khác cũng đang ngồi.

Như là nhìn ra kinh nghi14 của nàng, Kì Triệu Hòa mở miệng nói:

“Tiểu Lê Nhi mặt mũi rất lớn đi, ba chủ tử của Kì Phong sơn trang trừ ngày lễ ngày tết ra, bình thường rất khó tụ ở cùng một nơi, lúc này đều vì nàng phá tiền lệ.”

“……”

Hắn nói như vậy chẳng những không làm cho nàng tốt hơn chút nào, ngược lại làm nàng càng khẩn trương a!

“Ngươi không có việc gì dọa cô nương nhà người ta làm cái gì?”

Ngồi ở bên cạnh phụ thân, Kì Kiều Phượng tức giận liếc nhi tử một cái, tiếp theo mới vạn phần hòa ái nhìn phía Tô Tương Lê.

“Tô cô nương…… Ấy, gọi như vậy rất xa lạ, ta về sau liền gọi con là Tương Lê được không?”

Tô Tương Lê sững sờ rồi gật đầu, chần chờ hỏi:

“Xin hỏi người là…… tỷ tỷ của Triệu Hòa sao?”

Tuy rằng nàng rõ ràng nhớ Triệu Hòa không có tỷ muội, nhưng là lúc trước “Đại Tiểu thư” trong miệng nha hoàn làm cho nàng ấn tượng quá sâu khắc lại, hơn nữa Kì Kiều Phượng vẫn vấn tóc theo kiểu cô nương15, bộ dáng thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, nàng liền đoán như vậy.

Kì Kiều Phượng cười to ra tiếng.

“Ha ha, quả nhiên là cô nương đáng yêu, thật biết nói chuyện, làm cho ta nghe xong tâm tình vô cùng tốt.”

Tô Tương Lê ngẩn ngơ, xin giúp đỡ nhìn phía Kì Triệu Hòa.

Kì Triệu Hòa nhếch môi.

“Tiểu Lê Nhi, ta không có tỷ muội, chủ tử Kì Phong trong sơn trang này chỉ có ngoại công, mẫu thân ta cùng ta mà thôi.”

“A, cho nên……”

Nàng thiếu chút nhảy dựng lên.

“Người, người là Kì bá mẫu, aizz, không đúng!……”

Kì Kiều Phượng giống như không kết hôn, thật là thế nào xưng hô mới tốt, tổng không thể gọi là Kì cô nương đi?

Nhìn ra của nàng phiền muộn, Kì Triệu Hòa lên tiếng giải vây.

“Nàng gọi bà là Kì nữ hiệp thì được rồi, ta cũng gọi như vậy.”

‘Ặc, thật sự là mẫu tử kỳ quái giống nhau mà.’

Đây là cảm tưởng duy nhất của Tô Tương Lê sau khi nghe xong.

Kì Kiều Phượng cười nói tiếp.

“Con nếu gọi ta một tiếng ‘mẫu thân’ cũng được.”

“Mẫu thân?”

Tô Tương Lê nói ra miệng xong mới phát hiện không đúng, Kì Triệu Hòa bên cạnh còn từ từ bổ sung một câu –

“Kì nữ hiệp thực bất công, không cho nhi tử thân sinh gọi mẫu thân, lại làm cho tức phụ chưa qua cửa gọi trước.”

‘Chờ một chút, ai là tức phụ chưa qua cửa của hắn?’

Nàng giương miệng nhìn phía hắn.

“Chuyện này đương nhiên, ngay cả ngoại công ngươi cũng nói Tương Lê là hảo cô nương, kết quả ngươi đến bây giờ còn chưa có đem người ta cưới vào cửa, tự nhiên là ngươi không đúng, ta đây đương nhiên muốn giúp ngươi một ít.”

Kì Kiều Phượng nói được đúng lý hợp tình.

Kì Triệu Hòa cười khẽ.

“Kì nữ hiệp nói đúng, ta đây qua mấy ngày liền tới cửa cầu thân.”

Này này này, đây là đang diễn ra cái gì a?

Biểu cảm của Tô Tương Lê dại ra một cách nghiêm trọng, trọng tâm đề tài giữa bọn họ diễn ra quá nhanh, làm cho nàng có cảm giác như xem phim đến một nửa không cẩn thận ngủ, khi tỉnh lại đã sắp tan hát, cảm giác mờ mịt.

Bên cạnh hạ nhân kiêm người xem đều thực nhập diễn, nàng lại hoàn toàn làm không rõ rốt cuộc phát sinh chuyện gì.

“Xin hỏi…… Các ngươi đang nói cái gì cầu thân?”

Thật vất vả tìm được lúc bọn họ ngừng nói chuyện, nàng suy yếu mở miệng hỏi.

Tuy rằng trải qua tối hôm qua, ở đáy lòng nàng đã đem Triệu Hòa xem như “Bạn trai”, nhưng là…… hẹn hò cách kết hôn hẳn là còn rất xa đi?

“Con a, động tác của con có phải quá chậm hay không? Cho dù chưa cầu thân, ngay cả chuyện hôn sự cũng còn chưa có báo cho cô nương người ta biết? Đi ra ngoài đừng nói ngươi là Kì Kiều Phượng ta sinh!”

“Chẳng lẽ người có cho ta cơ hội nói?”

Kì Triệu Hòa phản kích trở về, mới quay đầu nhìn phía Tô Tương Lê.

“Tiểu Lê Nhi, nàng không muốn gả cho ta sao?”

Đột nhiên bị hỏi như vậy, hại nàng bị sặc nước bọt.

“Ặc, cũng không phải không muốn……”

“Thế là nguyện ý rồi.”

Kì Triệu Hòa gật gật đầu, phi thường tự nhiên tiếp lời.

‘Này! Không phải như thế chứ?’

Tuy rằng nàng không phải không muốn, nhưng là không có nguyện ý…… Không đúng, nàng không phải không có nguyện ý, kỳ thực nàng cũng là nguyện ý gả cho hắn……

Aaaaaaaaa, thật loạn, tóm lại nàng chính là không thể nhận tiến độ nhanh như vậy, không có thông báo, không có hẹn hò liền trực tiếp nhảy đến kết hôn a!

Tuy rằng thời đại này vốn chính là như vậy, nhưng là trí nhớ kiếp trước của nàng cùng tư tưởng thâm căn cố đế khó có thể xóa mất.

Nếu chính là người qua đường Giáp tới cửa cầu thân còn đơn giản, tùy tiện thoái thấc là được rồi, nhưng nếu là Triệu Hòa tới cửa cầu thân…… Luôn cảm thấy đáp ứng rồi thực mệt, không đáp ứng cũng thực mệt a!

Mắt thấy tổ phụ, mẫu thân, tôn tử ba người này thực khoái trá trò chuyện sính lễ phải như thế nào như thế nào, kế tiếp lại có ngày hoàng đạo nào, Tô Tương Lê hoàn toàn trợn tròn mắt.

Nàng “đột nhiên” đứng lên, mắt thấy ánh mắt ba người cùng nhau dừng ở trên người mình, nàng không khỏi tâm hoảng ý loạn mở miệng nói:

“Ta, ta đột nhiên cảm thấy có chút buồn, ta đi ra ngoài hít thở không khí……”

Mắt thấy Kì Triệu Hòa tựa hồ muốn mở miệng, nàng vội vã lại bổ sung một câu.

“Chàng không cần bồi ta, Kì Phong trong sơn trang ta rất quen thuộc, tự đi dạo là được rồi, các ngươi chậm tán gẫu!”

Nói xong, nàng cơ hồ là chạy trối chết.

‘Sao lại đáng yêu như vậy đây?’

Kì Triệu Hòa buồn cười nhìn bóng lưng nàng, đang suy nghĩ có nên đuổi theo hay không, sau lưng lại truyền đến tiếng ngoại tổ phụ ho nhẹ.

14 : kinh ngạc + nghi ngờ

15 : ở TQ cổ đại, vấn tóc theo thân phận gồm cô nương chưa chồng và nữ phụ đã lấy chồng. Mẹ Triệu Hòa dù sinh ra hắn nhưng vẫn thích là cô nương không chịu làm nữ phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.