Hạnh Lâm Thê

Chương 7: Một cuộc hẹn



Rất kỳ quái!

Hắn rõ ràng thực chán ghét người bên ngoài oanh oanh yến yến đối với hắn bày tỏ tình yêu mong muốn được trở thành tình nhân hay thê tử của hắn, nhưng là đối mặt với bộ dáng nàng không giữ lại chút nào tỏ vẻ hảo cảm nhưng hắn lại một chút cũng không chán ghét.

Hắn nghĩ, có lẽ là vì hảo cảm của nàng chính là đơn thuần muốn kết giao bằng hữu, mà không giống những người khác vọng tưởng giữ lấy hắn?

Những nữ nhân mà hắn gặp qua hắn nhận định đều cùng một dạng người, vô luận là nữ hiệp khách hoặc tiểu thư khuê các, thường thường khi nhìn thấy hắn đều hai mắt tỏa ánh sáng, giống sói đói bụng hồi lâu thật vất vả nhìn thấy thịt……

Thật sự là, các nàng rốt cuộc có làm rõ ràng ai là sói hay không?

Vẫn là trước mắt cô nương đáng yêu hơn.

“Vậy ngươi đừng nữa gọi ta Kì công tử, nghe qua rất xa lạ.”

Hắn ôn hòa nói.

Hắn tin tưởng nàng cũng không hiểu được năm gần đây trên giang hồ ba chữ “Kì công tử” đi liền cùng chữ “Yêu nghiệt”.

Kỳ thực hắn cũng không để ý bị kêu như vậy, hắn sẽ không bắt nàng sửa cách gọi, chỉ là hắn không hy vọng nàng dùng đồng dạng phương thức xưng hô gọi hắn như những người khác.

“ Vậy sao, ta đây về sau trực tiếp gọi tên ‘Triệu Hòa’ của ngươi được không?”

Tô Tương Lê chỉ sợ run một chút, liền lập tức cười tủm tỉm nói:

“Tỷ tỷ của ta đều bảo ta Tiểu Lê, ngươi không ngại thì cứ gọi ta như vậy.”

Lúc nàng nói như vậy thì nàng cũng không có suy nghĩ nhiều lắm, bởi vì “kiếp trước” các học sinh chẳng phân biệt được nam nữ đều trực tiếp gọi tên, không có gì đáng ngại, chính là nàng lại quên nơi này là cổ đại, dân phong còn chưa có cởi mở như vậy, dù là bình thường tùy hứng làm bậy như Kì Triệu Hòa cũng không nghĩ tới nàng nhưng lại sảng khoái trực tiếp như vậy.

May mà trái tim của hắn cường độ cùng thừa nhận độ hiển nhiên vẫn là so với người bình thường cao hơn rất nhiều, bởi vậy chỉ kinh ngạc một hồi liền cười nói:

“Cũng được.”

“Như vậy, Triệu Hòa, phi thường cao hứng được quen ngươi.”

Kết giao được bằng hữu “Xinh đẹp” như vậy, tâm tình Tô Tương Lê thật tốt.

Kì Triệu Hòa quyết định tự động xem nhẹ câu nói mà hắn cái hiểu cái không này, hoặc là hắn cũng không biết nên tiếp lời nàng như thế nào nên trực tiếp chuyển đề tài.

“Tiểu Lê Nhi, ta sống ở gần đây, không biết ngươi có hứng thú đến hàn xá ngồi chút hay không?”

“ Hửm?”

“ Không quá xa, cách vài dặm về phía đông thôi.”

Hắn nhấc tay chỉ chỉ.

Tô Tương Lê theo phương hướng ngón tay hắn nhìn qua, xác thực nhìn phía trước mơ hồ có một kiến trúc lớn màu trắng.

“ Hết cả nơi đó sao?”

Mắt nàng trừng lớn.

“Đúng vậy.”

Nàng nghe mà thực kinh ngạc, bất quá cẩn thận nghĩ lại cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, Kì Triệu Hòa cử chỉ khí độ, vừa thấy liền biết xuất từ nhà giàu.

“Ta rất muốn, nhưng là hôm nay không được.”

Nàng khẽ thở dài.

“Từ nơi này đến kinh thành còn một đoạn đường dài, ta nếu là trễ về, tỷ tỷ sẽ lo lắng.”

Hửm, bị cự tuyệt?

Kì Triệu Hòa thực ngoài ý muốn, không nói rõ đáy lòng là cái tư vị gì, xem ra nàng mặc dù đối với hắn có cảm tình, nhưng tỷ tỷ của nàng vẫn là quan trọng hơn.

“Được rồi, vậy ngươi sớm đi trở về, trên đường cẩn thận.”

Hắn đột nhiên có chút mất hứng nói.

Tô Tương Lê thấy bộ dáng hắn thất vọng, trong lòng không hiểu cảm thấy có chút thật có lỗi.

“Hôm nay là thật không có biện pháp, nhưng ta có thể lần khác đến chơi.”

Nàng chạy nhanh nói.

“Nếu ngươi còn nguyện ý chiêu đãi ta, qua mấy ngày nữa ta tới được không?”

Tuy rằng bình thường nàng đều phải đi y quán hoặc hiệu thuốc, nhưng nàng không muốn làm cho hắn thất vọng.

Để lần sau đi bái phỏng cũng được, dù sao nàng cũng không phải bắt buộc ngày nào cũng phải tới y quán hoặc hiệu thuốc.

“ Được rồi, đợi ngày ngươi rảnh vậy.”

Hắn rốt cục lại lần nữa lộ ra tươi cười, làm cho nàng xem ngây người.

“Đến lúc đó ngươi nếu tìm không thấy đường, hỏi thăm ‘Kì Phong sơn trang’ ở đâu liền biết.”

“ Được, ta nhớ kỹ.”

Tô Tương Lê gật đầu như gà con mổ thóc.

“Ta đây trước cáo từ, quá mấy ngày lại đến quấy rầy.”

Hô, hoàn hảo không trêu chọc hắn không vui.

Nàng nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu Lê Nhi.”

Thấy nàng xoay người muốn đi, hắn lại lần nữa kêu.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi vừa rồi liên tiếp nói sư phụ ngươi y thuật cao minh, nói nửa ngày, ngươi lại chưa nói y quán sư phụ ngươi ở đâu đâu.”

Hắn lại cười nói.

Lời tuy nói như vậy, bất quá hắn chân chính có hứng thú, chẳng phải lão đầu họ Hoàng người người đều muốn tìm kia, mà là nàng.

“A, đúng, ta quên không nói. Sư phụ ta ở thành tây mở gia ‘Ích Sinh Đường’, lão nhân gia hắn rất lợi hại, sau này ngươi nếu cảm thấy thân thể không thoải mái, không ngại đến để cho sư phụ ta nhìn một cái.”

Tô Tương Lê nhếch môi.

“Đương nhiên, ta cũng thường tại nơi đó.”

“Ta đã biết.”

Kì Triệu Hòa mỉm cười.

Tốt lắm, như vậy hắn liền biết về sau nên đi chỗ nào tìm nàng.

Với hắn mà nói, một câu cuối cùng kia mới là trọng điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.