Kết quả, sinh nhật Diệp Duy Chi không chỉ nhận được món quà Tô Nhạc tự mình làm, hơn nữa Tô Nhạc cũng tự hiến thân làm quà, bị Diệp Duy Chi ăn sạch từ trong ra ngoài một lần, tuy rằng cậu thi thoảng có thói quen cho phép Diệp Duy Chi bạo phát kịch liệt, nhưng y như rằng ngày hôm sau không tránh khỏi không xuống được giường.
Tô Nhạc tựa vào đầu giường, nhìn ngón tay đang đeo nhẫn, hôm qua chưa kịp nhìn kỹ, tuy rằng mặt nhẫn không hề có hoa văn gì nhưng lại tinh xảo trang nhã, thích hợp làm nhẫn đôi cho đàn ông, ngày hôm qua biết được khi ở Sweet không phải là lần đầu tiên mình gặp Diệp Duy Chi, tuy rằng lần đầu tiên đó căn bản không có nói chuyện với nhau, nhưng vẫn như cũ khiến Tô Nhạc cảm thấy rất hài lòng, hạnh phúc nói không nên lời, trong lòng nghĩ, có lẽ cậu và anh rất có duyên phận.
“Bảo bối, anh ôm em đi rửa mặt, sau đó ra ngoài ăn sáng.” Sau khi Diệp Duy Chi làm xong bữa sáng đi vào, đã nhìn thấy Tô Nhạc dựa vào đầu giường đờ ra.
“Không cần ôm đâu, đỡ là được rồi.” Nói xong Tô Nhạc liền vén chăn ra muốn xuống giường, bộ vị nhạy cảm bởi vì di động mà đau đớn khiến Tô Nhạc hơi hơi nhíu mày.
Diệp Duy Chi thấy vậy mau chóng đỡ Tô Nhạc, trong lòng có chút áy náy nho nhỏ.
Tuy rằng hành động có chút bất tiện, nhưng Tô Nhạc cũng không đến mức không thể di chuyển, chỉ là sáng hôm nay xem ra không đến Sweet được.
Đi vào phòng vệ sinh, Diệp Duy Chi giúp Tô Nhạc lấy kem đánh răng, tiếp theo đưa cho Tô Nhạc nước súc miệng, Tô Nhạc nhận lấy rồi nhìn vào gương đánh răng.
Mà Diệp Duy Chi thì đứng ở phía sau, hai tay ôm lấy Tô Nhạc, bàn tay còn nhẹ nhàng đặt lên hông của cậu, nghiêm túc, đau lòng, không hề mang theo một tia khinh bạc.
Tô Nhạc cũng vui vẻ mà hưởng thụ, tự mình đánh răng.
“Bảo bối, chúng ta sang Mỹ kết hôn nhé?” Diệp Duy Chi ở sau lưng thình lình nói một câu.
“Khụ khụ…” Dù ngày hôm qua đã đồng ý rồi, nhưng Tô Nhạc vẫn không hề nghĩ tới thực sự sẽ có sự thật bày ra trước mắt, cho nên vẫn bị hoảng sợ.
Diệp Duy Chi vỗ nhẹ lưng Tô Nhạc, “Đứa nhỏ ngốc, lời của anh dọa em à?”
Tô Nhạc vội vã súc miệng, “Không, chỉ không nghĩ tới nhanh như vậy.” Cậu quay đầu lại hướng Diệp Duy Chi sau lưng nói.
Diệp Duy Chi nhìn thấy khóe miệng bảo bối vẫn còn lưu lại chút kem đánh răng, liền không nhịn được tiến đến trước mặt cậu hôn lên đôi môi cậu, hôn mút một hồi mới chịu buông ra.
“Ha ha ha…” Tô Nhạc sau nụ hôn dần phục hồi lại tinh thần, đột nhiên nở nụ cười.
“Làm sao?” Diệp Duy Chi có chút không hiểu.
Tô Nhạc chỉ chỉ cái gương, ý bảo anh nhìn xem.
Diệp Duy Chi ngẩng đầu nhìn vào gương, phát hiện ra khóe miệng mình cũng dính kem đánh răng của Tô Nhạc, khóe miệng của hai người tự giác cong lên, không khỏi nở nụ cười.
Trong gương hai người, một người giúp người kia lau đi bọt kem, người còn lại nhìn với vẻ mặt ôn nhu, thi thoảng ở trên mặt, trên môi, chóp mũi hôn một cái, đem người nọ kéo vào trong ngực mình, ngay cả khi cậu rửa mặt anh cũng không tha, gương mặt anh dán lên lưng cậu, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cậu, cảm tạ thượng đế đã cho anh gặp được người trước mặt, tâm hồn phù hợp, có lẽ không nên nhiều lời, có thể tìm được nhau, sau đó, làm bạn cả đời.
Tuy nói đã quyết định sẽ kết hôn, nhưng Tô Nhạc ngay cả mặt bố mẹ Diệp Duy Chi chưa từng gặp qua, mặc dù anh luôn luôn cam đoan, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng, không phải bố mẹ ai cũng có thể tiếp thu con trai mình cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ, tuy rằng Diệp Duy Chi đã sớm nói cho người nhà biết tính hướng của mình, nhưng trước đây không có sự thật cụ thể, mà bây giờ con trai mình dẫn theo một người bọn họ chưa từng gặp qua, lần đầu tiên đã nói sẽ kết hôn, nếu làm như vậy không khác gì Tô Nhạc không lo lắng đến cảm thụ của cả hai bên gia đình, cho nên sau khi thương lượng trước cứ đưa Tô Nhạc sang Mỹ gặp bố mẹ anh trước, không đề cập gì tới chuyện kết hôn.
Sau khi mẹ Tô Nhạc biết chuyện này, chỉ cảm thấy vui mừng thay cho Tô Nhạc, cũng không có khiếp sợ, sau này mới biết được, trước khi Diệp Duy Chi cầu hôn đã trưng cầu ý kiến của Tô Tình, bà đương nhiên dặn dò rất nhiều điều, sau khi bà tỉnh lại cũng thấy Diệp Duy Chi là người tốt, đúng là người đáng giá để bà giao phó con trai mình, tuy rằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có con dâu là nam, nhưng nếu người đó là Diệp Duy Chi, Tô Tình cũng rất an tâm.
Còn dư lại một tuần, Tô Nhạc một mực xử lý tốt công việc ở Sweet, hiện tại chi nhánh của Sweet đều kinh doanh rất tốt, rất nhiều việc Trử Sở đã tự xử lý không cần Tô Nhạc làm gì nữa, cho nên Tô Nhạc có chút thoải mái hơn.
Mà Diệp Duy Chi lại đem những việc khi mình không có mặt ở đây làm xong hết trong một tuần, cho nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều cần tăng ca.
Một tuần tràn ngập trong công việc cứ như vậy kết thúc, nháy mắt đã đến ngày sang Mỹ.
Lần đầu tiên Tô Nhạc ra nước ngoài, cho nên không có visa và hộ chiếu, toàn là dựa vào quan hệ của Diệp Duy Chi trong một tuần đã làm xong.
Bố mẹ Diệp từ sau khi đem công ty giao lại cho Diệp Duy Chi vẫn luôn ở Mỹ, bố anh vẫn luôn đối với tính hướng của anh hết sức bất mãn, cho nên sau khi biết con trai mình muốn dẫn người trở về, mặc dù dưới áp lực của mẹ Diệp không có phản đối, nhưng chỉ vừa nhắc tới chuyện này mặt ông sẽ đanh lại, mà mẹ Diệp đương nhiên rất yêu thương con trai mình, cũng đã sớm tiếp nhận rồi, vẫn chờ cho con trai ổn định lại, hiện tại cuối cùng cũng chờ được rồi.
Cho nên khi Diệp Duy Chi và Tô Nhạc bị lôi kéo đến Diệp gia vào đến cửa rồi, chỉ thấy mẹ Diệp vẻ mặt tươi cười ngồi ăn trà bánh đợi hai người, còn bố Diệp không thấy đâu.
“Bác Diệp, cháu là Tô Nhạc, lần đầu gặp mặt…” Tô Nhạc đang muốn bắt tay, đã bị mẹ Diệp kéo qua, tới ôm nhiệt tình.
“Thật là một đứa nhỏ đáng yêu, thảo nào tiểu Duy thích đến vậy, đừng kêu cô làm gì, có thể được con ta đem về nhà, cứ gọi mẹ là được.” Mẹ Diệp không hề có bộ dạng giống lần đầu gặp mặt chút nào, trực tiếp đem Tô Nhạc đang đỏ mặt ngẩn người tại chỗ ra ghế ngồi.
“Mẹ, đừng hù em ấy.” Diệp Duy Chi biết mẹ mình sẽ không phản đối, nhưng lại không nghĩ tới lại nhiệt tình đến vậy, vội vàng đem Tô Nhạc đang được mẹ Diệp ôm trong lòng cứu ra, nhìn đứa nhỏ xấu hổ, gương mặt lộ ra nét cưng chiều.
“Lẽ nào con dẫn cậu ấy trở về, không phải muốn gặp bố mẹ tuyên bố chút gì à? Mẹ nhìn thấy hai đứa đeo nhẫn rồi nhé.” Diệp Duy Chi cho tới nay đều quá mức lạnh lùng, kể cả lúc nhỏ, cho nên vẫn mẹ Diệp – người luôn mong muốn có một đứa con đáng yêu, lúc này vẫn không chịu buông tha Tô Nhạc đang bị Diệp Duy Chi ôm, lôi kéo tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới. Tâm lý của Tô Nhạc đương nhiên là rất vui mừng, cho nên vẫn cười với mẹ Diệp, khiến cho mẹ Diệp càng thêm mở cờ trong bụng, liền muốn tiến đến xoa bóp khuôn mặt Tô Nhạc.
“Mẹ,” Diệp Duy Chi mặt lạnh nhìn vào cánh tay của mẹ Diệp, mẹ Diệp cũng chỉ có thể ngượng ngùng thu tay về, thầm mắng đứa nhỏ keo kiệt này.
Trong lúc nói chuyện quản gia đã chuẩn bị xong nước tắm để cho Diệp Duy Chi và Tô Nhạc có thể tắm rửa thoải mái.
“Bảo bối, khẩn trương sao?” Vừa vào phòng Diệp Duy Chi liền ôm khuôn mặt có chút tái nhợt của Tô Nhạc, hỏi.
“Mẹ anh thật tốt, rất nhiệt tình, Diệp, có phải bố anh cũng giống như anh hay không?”
“Bảo bối, em đang gián tiếp nói anh và bố không tốt như mẹ sao?” Diệp Duy Chi híp mắt nhìn Tô Nhạc, làm bộ có chút tức giận.
“Đâu có, vì anh tương đối nghiêm túc, so sánh với mẹ anh không giống nhau, vậy bố anh đâu? Có phải bác không muốn gặp em không?” Tô Nhạc bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay không nhìn thấy bố Diệp, có khả năng là không muốn nhìn thấy mình, bỗng nhiên có chút sợ và mất mát.
“Em cũng biết anh với bố anh nghiêm túc giống nhau, cho nên không nên suy nghĩ lung tung, một lúc nữa ăn cơm liền gặp được thôi, giờ tắm trước đã.” Diệp Duy Chi vỗ vỗ đầu Tô Nhạc an ủi.
Tô Nhạc gật đầu, tiếp nhận quần áo Diệp Duy Chi định đi vào tắm, phát hiện ra Diệp Duy Chi cũng đi theo mình.
“Anh theo em làm gì? Không phải là muốn tắm sao?” Tô Nhạc dừng lại nhìn Diệp Duy Chi, bỗng nhiên có loại dự cảm không lành.
“Đúng vậy, phải đi tắm a, quản gia rất tức thời chỉ chuẩn bị có một buồng, chúng ta không thể phụ lòng chuẩn bị của ông ấy đúng không.” Diệp Duy Chi cười gian trá đến không gì sánh được bế Tô Nhạc tiến vào phòng tắm.
Vì vậy một đoạn đối thoại được truyền ra như sau:
“Diệp, anh làm gì thế?”
“Cởi quần áo”
“Anh cởi quần áo của em làm gì, em có thể tự cởi.”
“Bảo bối, em không thấy như thế này rất có tình thú hay sao?”
“A… Diệp, anh sờ chỗ nào vậy? Ưm…”
“Bảo bối, cả tuần trước chúng ta bận công tác, đã lâu rồi không có tận hứng.”
“Ưm… mẹ anh vẫn đang chờ chúng ta ở dưới, anh không nên ồn ào, a… Ưm… Diệp.”
“Không có việc gì, sẽ không lâu lắm, ôm vai của anh nào, bảo bối.”
“Ưm a… Ưm… A… Chậm một chút… Diệp.”
“Bảo bối em cũng rất nhiệt tình, ừm…” Diệp Duy Chi thỏa mãn thở dài một tiếng, tiếp theo khiến cho Tô Nhạc phát ra những tiếng rên rỉ cùng với âm thanh cầu xin tha thứ, cách âm trong phòng của Diệp gia hiệu quả rất tốt, bằng không cũng không biết mẹ Diệp sẽ nghĩ như thế nào.
Đợi được đến khi ra khỏi phòng tắm, đã là vài tiếng sau đó, Tô Nhạc bị Diệp Duy Chi ôm đặt lên giường, Tô Nhạc vì *** cùng với hơi nóng trong phòng tắm đồng thời tác động, toàn thân ửng đỏ, hai chân như nhũn ra, thậm chí còn có hơi run, Diệp Duy Chi lấy máy sấy, đem đầu Tô Nhạc đặt ở mép giường, tỉ mỉ cẩn thận vì cậu mà sấy tóc, hai người đều không nói gì, vốn là đã hơi mệt, lại bị giằng co một phen, Tô Nhạc cảm thụ được luồng gió ấm áp cùng tiếng “ong ong” của máy sấy, chậm rãi mất đi ý thức.
Sau khi Diệp Duy Chi sấy khô tóc, nhìn bảo bối ngủ, khóe miệng kéo lên độ cong đẹp mê người, đắp chăn cho Tô Nhạc, đi ra ngoài trong chốc lát liền trở về cũng vén chăn lên, cẩn thận kéo bảo bối ôm vào ***g ngực, hôn vào trán cậu, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Chờ đến lúc Tô Nhạc tỉnh dậy, thấy được mùi vị quen thuộc và nhiệt độ ấm áp bên người, một lúc sau mới phản ứng được mình cùng Diệp Duy Chi đang ở nhà của anh ở Mỹ, nhớ tới còn có người đang đợi mình xuống ăn.
“Diệp, Diệp.” Cậu lắc lắc người bên cạnh.
“Bảo bối, tỉnh rồi à.” Anh đè xuống khuôn mặt cậu, hôn một cái.
“Diệp, sao anh cũng đang ngủ, mẹ anh không phải đang chờ chúng ta xuống ăn sao, làm sao bây giờ? Có phải đã ngủ rất lâu rồi hay không.” Tô Nhạc không quản Diệp Duy Chi nhiệt tình, khuôn mặt lo lắng.
Diệp Duy Chi nhìn một chút điện thoại trên đầu giường, “Mới ngủ được mấy tiếng thôi, không sao đâu, anh cũng đã bảo với hai người tối nay ăn tối muộn một chút, vốn vừa nãy định ăn cơm vì nghĩ em đói bụng, hiện tại mới đến giờ ăn cơm bình thường, không cần khẩn trương.” Diệp Duy Chi ôm Tô Nhạc vào ngực, vuốt ve lưng cậu nói.
“Diệp, em hơi sợ.” Tô Nhạc dựa vào lòng Diệp Duy Chi, ngập ngừng nói.
“Có anh ở đây, đừng sợ, bố anh tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng cũng sẽ thích em, em xem mẹ anh cũng không phải rất thích em đó sao.”
Hai người ở trên giường nói chuyện một lúc mới rời giường xuống dưới nhà, chân Tô Nhạc vẫn có chút mềm, Diệp Duy Chi liền đỡ cậu đi xuống cầu thang.
Bố mẹ Diệp đang trên ghế salon nói chuyện ở phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân phía sau đều quay đầu lại nhìn bọn họ, khuôn mặt mẹ Diệp luôn tươi cười, nhìn động tác con mình đỡ Tô Nhạc, vẻ mặt cười đến đen tối.
Nhưng ánh mắt của bố Diệp lại chuyển sang liếc mắt nhìn một vòng, khiến cho Tô Nhạc càng thêm thấp thỏm.
“Nhạc Nhạc, ngồi đợi một lúc là có thể ăn cơm, con nhất định là đói bụng rồi đi.” Mẹ Diệp kéo Tô Nhạc ngồi bên cạnh mình, ngồi một lúc, Tô Nhạc mất tự nhiên dịch dịch mông, mẹ Diệp nhìn thấy, ý vị thâm trường nhìn lướt qua gương mặt lạnh lùng của Diệp Duy Chi.
“Bác Diệp, cháu vẫn chưa đói, không cần gấp gáp đâu ạ.” Tô Nhạc mỉm cười nói.
“Bố, đây chính là người con đã nói với cả nhà.”
“Bác Diệp, chào bác.” Tô Nhạc lên tiếng chào hỏi, sau đó liền cúi thấp người xuống không dám nhìn ông, bố của Diệp Duy Chi với ngày trước không khác gì nhau, lạnh lùng, có điểm dọa người.
“Ừ.” Ngay cả tiếng ừ đều giống nhau như đúc.
“Ông đừng làm bản mặt dọa sợ Nhạc Nhạc vậy chứ.” Mẹ Diệp thấy chồng mình bày ra bộ mặt bài tú lơ khơ kia, liền hướng đến bố Diệp trừng mắt một cái.
“Khụ… Tô Nhạc đúng không, bao nhiêu tuổi?”
“21.”
“So với Duy nhỏ hơn gần mười tuổi, cậu có biết điều này có ý nghĩa gì chứ? Khi mà cậu ở độ tuổi đứng đắn, nó đã trở thành lão già rồi, cậu nghĩ sau này cuộc sống của các cậu sẽ như thế nào?” Bố Diệp không để ý đến ánh mắt của vợ ở bên cạnh, ngồi đối diện với Diệp Duy Chi nhưng thật ra hết sức bình tĩnh.
“Thưa chú, sau này cháu mới có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng cháu yêu nhau, cháu nghĩ chắc mọi người sẽ phản đối, nhưng may thay hai người đều thông cảm cho chúng cháu, cháu nghĩ giữa bọn cháu dù có chênh lệch về tuổi tác, cả về thân phận và địa vị, về vấn đề tuổi tác cháu chưa bao giờ nghĩ tới, cháu yêu anh ấy, mặc kệ anh ấy là ai, bao nhiêu tuổi, cũng chỉ có anh ấy mà thôi, cho nên cháu mong hai người thành toàn cho chúng cháu.” Giọng nói của Tô Nhạc kiên định, dường như người vừa nãy còn xấu hổ, vâng vâng dạ dạ vừa rồi không phải là cậu.
“Nếu đã quyết định, vậy phải sống cho thật tốt, ta chỉ muốn sau này hai đứa sẽ không hối hận.” Bố Diệp nói xong cũng hướng về phía phòng ăn.
Diệp Duy Chi và Tô Nhạc liếc nhau, đều nở nụ cười.
“Được rồi Nhạc Nhạc, đi ăn cơm thôi.” Mẹ Diệp cũng kéo Tô Nhạc đi vào phòng ăn.
Trong lúc ăn cơm, mẹ Diệp một mực cùng Tô Nhạc nói chuyện phiếm, hỏi thật nhiều chuyện, cuối cùng vẫn là Diệp Duy Chi nói không nên quấy rầy Tô Nhạc ăn cơm, mẹ Diệp mới từ bỏ ý định, đem cuộc trò chuyện này dời đến sau khi ăn xong.
Bố Diệp với Diệp Duy Chi cũng không nói gì nhiều, nhưng Diệp Duy Chi có thể nhìn thấy được chính bố mình cũng đang cao hứng, đặc biệt sau khi nghe được Tô Nhạc sẽ làm bánh ngọt, hai mắt đều tản ra hào quang, không có biện pháp, ai bảo cả nhà họ Diệp đều thích ăn đồ ngọt chứ.
Những ngày tiếp theo, Diệp Duy Chi mang Tô Nhạc đi chơi ở một vài nơi xung quanh, đương nhiên lúc trở về Diệp gia, Tô Nhạc cũng không quên xung phong nhận việc làm bánh cho mọi người.
“Bảo bối, hôm nay em định làm gì?” Diệp Duy Chi vừa bước vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào lan tỏa, hôm nay Tô Nhạc đã ở trong bếp chuẩn bị rất lâu rồi.
“Không nói cho anh.” Tô Nhạc chuyên tâm chuẩn bị bánh ngọt của mình, cũng không nhìn mà nói với Diệp Duy Chi.
“Bí mật như vậy?”
“Ừm, mọi người cứ ở trong phòng ăn chờ chút, em sắp xong rồi.” Nói xong Tô Nhạc phất tay đuổi Diệp Duy Chi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, Diệp Duy Chi ngồi cạnh bàn ăn, mẹ Diệp vội hỏi là cái gì, Diệp Duy Chi cũng chỉ có thể xua tay nói chính mình không biết, vì vậy ba người chỉ có thể tiếp tục ngồi đợi.
Đại khái đợi khoảng 10 phút sau, Tô Nhạc bưng một đĩa bánh đi ra, đặt bánh ngọt đã làm xong trước mặt mỗi người.
“Đây là bơ, cho nên ở trên đỉnh bánh có một cái lỗ nhỏ để đổ vào.” Nói xong chính cậu đi vào bếp bưng trà ra.
Diệp Duy Chi và bố Diệp liếc nhau, đối với hai người cực kì yêu thích bánh ngọt này, bọn họ đương nhiên biết trước mắt họ là bánh gì, Soufflé, một loại bánh của Pháp rất nổi tiếng, nó cũng không phải là loại thường xuyên có thể xuất hiện ở các cửa hàng bánh ngọt, nhưng nếu có người chịu khó vì bạn mà làm Soufflé cho bạn ăn, như vậy người đó nhất định rất thích bạn, có lẽ trong mắt họ bạn là vị khách mà họ rất coi trọng, bởi vì trong các loại bánh đây là món khó làm nhất. Soufflé thông thường chỉ xuất hiện ở các nhà hàng cao cấp và cửa hàng bánh ngọt chuyên nghiệp, bởi vì yêu cầu về thời gian khi làm bánh này rất nghiêm khắc, không nói đến giai đoạn chuẩn bị đặc biệt rườm rà, tất cả nguyên liệu phải được chuẩn bị thật tốt, đưa vào lò nướng ở nhiệt độ 220 độ C trong vòng 7 phút 30 giây, chờ đến khi bánh bắt đầu phồng lên, rắc bột đường lên phía trên là phải ăn ngay lập tức, bằng không một lát nữa bánh sẽ từ từ xẹp hõm vào trong cốc.
Phía trên mặt bánh còn có mùi vị của vài sợi vỏ cam, là điểm nhấn được hoan nghênh nhất khi ăn Soufflé, loại bánh ngọt này Diệp Duy Chi cũng mới chỉ ăn một vài lần mà thôi, mà trước đây Tô Nhạc cũng chưa từng làm cho anh ăn bao giờ, bây giờ vì bố mình mà em ấy làm, Diệp Duy Chi lại có chút ghen tuông khó hiểu.
Nhưng mỹ thực ở trước mắt, Diệp Duy Chi cũng bắt đầu ăn, bánh thực sự rất xốp mềm, không quá ngọt nhưng lại thơm mùi lòng trắng trứng, hương vị của cam cũng rất tuyệt, nhìn biểu tình tán dương của bố Diệp như vậy cũng biết hương vị bánh này rất ngon.
“Ăn có được không ạ? Đây là lần đầu tiên cháu làm nó.” Tô Nhạc bưng trà đi ra, vội hỏi.
“Nhạc Nhạc, cháu làm bánh này thật ngon nha, bánh này tên gì vậy?” Mẹ Diệp kích động hỏi.
“Là Soufflé ạ, thực sự ngon ạ?” Ánh mắt hướng tới Diệp Duy Chi.
“Bảo bối làm đương nhiên là ngon rồi.” Diệp Duy Chi tiếp nhận ấm trà, giúp mọi người rót trà.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Diệp Duy Chi ở trước mặt mọi người gọi mình là bảo bối, nhưng Tô Nhạc vẫn vô cùng xấu hổ, vội vàng ngồi xuống uống trà.
“Đúng vậy, Nhạc Nhạc, cháu quả nhiên rất có thiên phú, lần đầu tiên làm mà ăn ngon như vậy.” Mẹ Diệp tiếp tục khích lệ.
“Cảm ơn bác.” Tuy rằng mẹ Diệp nói rất nhiều lần, bảo Tô Nhạc đổi gọi là mẹ, nhưng Tô Nhạc một mực chưa dám gọi.
“Quả thật không tệ.” Bố Diệp ở một bên vẫn trầm mặc thưởng thức vui vẻ nói, Tô Nhạc nghe xong, vội nói cảm ơn, cảm thấy thật vui mừng.
Tô Nhạc dùng bánh ngọt thành công bắt được dạ dày của bố Diệp làm tù binh, tuy rằng ông vẫn như cũ không nói nhiều, nhưng đối với Tô Nhạc dù ông không nói chuyện nhưng cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, còn mẹ Diệp đương nhiên rất thích Tô Nhạc.
Một tuần qua đi, Diệp Duy Chi và Tô Nhạc chuẩn bị trở về, đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc.
“Diệp, anh xem em mua quần áo với đồ lưu niệm này sợ mẹ em không thích thì sao.” Một bên Tô Nhạc cầm những thứ mình đã mua lên nhìn ngắm một lượt, một bên đặt vào trong vali.
“Chỉ cần là em mua, mẹ nhất định sẽ thích.” Diệp Duy Chi nhìn Tô Nhạc, tay kia vươn ra nhéo nhéo mặt đứa nhỏ.
“Đau… Đừng nghịch.” Tô Nhạc rụt cổ lại muốn tránh khỏi, lại bị Diệp Duy Chi kéo vào trong lòng.
“Bảo bối, anh thật sự yêu em.” Diệp Duy Chi tiến đến bên tai Tô Nhạc, nhẹ giọng nói rằng.
“Sao tự nhiên lại nói cái này.” Nghe được Diệp Duy Chi nói, Tô Nhạc cũng trở nên mềm nhũn, thuận theo cái ôm của anh.
“Chính là cảm thấy rất yêu em.” Diệp Duy Chi như có như không dùng môi chạm khẽ vào khóe miệng Tô Nhạc.
“Em cũng yêu anh.” Hai tay Tô Nhạc ôm lấy hông của anh.
Sau khi từ Mỹ trở về, Tô Nhạc chính thức dọn đến ở nhà Diệp Duy Chi, cậu vốn mong muốn Tô Tình cùng sang ở với hai người, nhưng Tô Tình không muốn quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hai người trẻ tuổi, cho nên vẫn ở lại chỗ cũ, mỗi ngày Tô Nhạc cùng Diệp Duy Chi đều trở về cùng Tô Tình ăn cơm chiều, rồi mới quay trở về biệt thự.
Hai người nhận được sự đồng thuận của cả hai bên gia đình, cũng không vội vã đi đăng ký kết hôn, hơn nữa gần đây Sweet mở thêm vài chi nhánh, Tô Nhạc cũng càng ngày càng bận rộn.
Trử Chí Viễn cũng tới tìm Tô Nhạc vài lần, mặc dù Tô Nhạc không còn lạnh lùng như trước đây, nhưng vẫn tuyệt đối không nhận thức ông, sau này Trử Chí Viễn cũng không ép buộc cậu, chỉ là thi thoảng bảo Trử Sở đưa cho Tô Nhạc một ít đồ.
Mỗi người đều có sinh hoạt riêng của mình, mỗi người đều ở trong quỹ đạo của mình kinh doanh và sống cuộc sống của mình.
Mỗi người đều có hạnh phúc và bi thương của mình, hạnh phúc không phải là một bản tình ca, hát qua coi như xong, mà là dung nhập vào tâm hồn ta, có hạnh phúc có nước mắt, bồi bạn cùng ta.
—
Chang: Vậy là hoàn rồi. Cực kì hường và cực kì ngọt, lần đầu tiên nhà edit cho ra trò, hi vọng mọi người có thể đóng góp ý kiến xây dựng.