Maru chàn sốt 38.3 độ rồi nên mị Ram làm công ngày hôm nay.
Thương lắm, có một mình ở nhà nằm chèo queo đấy. Thấy cũng tội, nhưng thôi cũng kệ (=)))
À thôi, vào đề nhé.
—-
Tay trái xúc miếng bánh cuối cùng, cho vào miệng mình, sau đó tiến về phía Tô Nhạc.
“Mở miệng.” Giọng nói của Diệp Duy Chi thật thấp, có sự mê hoặc quyến rũ không rõ ràng, Tô Nhạc không suy nghĩ nhiều, liền ngoan ngoãn mở miệng.
Khóe miệng Diệp Duy Chi cong lên, dùng đầu lưỡi đẩy bánh ngọt vào trong miệng Tô Nhạc, đầu lưỡi mềm mại đem bánh ngọt bôi loạn khắp ngõ ngách trong khoang miệng cậu, dính dính, trơn nhẵn, Tô Nhạc cẩn thận vươn lưỡi cùng Diệp Duy Chi quấn quýt, bánh ngọt cứ như vậy được hòa tan trong miệng hai người, Diệp Duy Chi tinh tế cắn mút đầu lưỡi cùng đôi môi mềm mại của Tô Nhạc, dường như muốn đem đôi môi tựa như một thứ trái cây đông lạnh ấy nuốt xuống, hai người đều có chút hít thở không thông, trong không khí tràn ngập ngọt ngào lẫn với sắc tình.
Tô Nhạc ngồi ở trên đùi Diệp Duy Chi cảm nhận rõ biến hóa của anh, tâm cả kinh, liền không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của Diệp Duy Chi.
Biết đứa nhỏ khẩn trương, Diệp Duy Chi lùi ra phía sau một chút, tựa trán mình vào trán Tô Nhạc.
“Bảo bối, có thể chứ?”
Tô Nhạc đương nhiên biết ý của Diệp Duy Chi, kỳ thực cùng người yêu thân mật như vậy, chính cậu cũng muốn, không có chần chờ nhiều, Tô Nhạc gật đầu, khẽ ừ.Diệp Duy Chi cẩn thận ôm Tô Nhạc vào phòng ngủ, đặt lên trên giường, sau đó là say sưa hôn môi cùng phủ dấu hôn khắp người Tô Nhạc, trong chốc lát, cả phòng tràn ngập tiếng nỉ non và sắc xuân kiều diễm.
Mãi cho đến nửa đêm mới chính thức ngừng lại, Tô Nhạc đã mệt mỏi ngủ trước, ngay cả khi Diệp Duy Chi giúp cậu tắm rửa cũng không mở mắt, anh cẩn thận ôm cậu đã sửa soạn xong từ phòng tắm đặt lên giường, nhìn đứa nhỏ vẻ mặt mệt mỏi khi ngủ, Diệp Duy Chi không khỏi thấy chút ảo não khi mình không tiết chế, ôm chầm lấy Tô Nhạc, để cậu nằm úp sấp lên người mình, hôn trán cậu một chút, liền đi ngủ.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Tô Nhạc xấu hổ đem đầu chôn vào trong chăn, Diệp Duy Chi ở bên cạnh đã rời giường.
“Nhạc Nhạc, dậy ăn sáng.” Diệp Duy Chi từ ngoài cửa đem bữa sáng đã chuẩn bị xong tiến đến, thấy hành động trẻ con của Tô Nhạc, không khỏi bật cười, không thể làm gì khác ngoài buông đồ ăn xuống, lôi kéo chăn.
Người ở bên trong cũng không nói gì, chỉ là kéo chăn thật chặt.
“Bảo bối, ăn sáng thôi, không sẽ đói bụng.”
“Nhạc Nhạc, nếu em không ra, anh sẽ…” Còn chưa dứt lời, nhìn hình dạng người trong chăn, Diệp Duy Chi đưa tay tới cù lét Tô Nhạc.
“A! Ha ha ha, Diệp đại ca… em… em ra đây, đừng chọc nữa, ha ha…” Tô Nhạc vặn vẹo người, cười lớn vén chăn lên, liền trừng mắt với Diệp Duy Chi đang lộ vẻ mặt tự hào.
Đứa nhỏ này đã học được cách trừng người rồi cơ đấy, tốt lắm, lại còn muốn biểu lộ sự khó chịu với mình, một Tô Nhạc Bướng Bỉnh, nghĩ như vậy, nụ cười của anh càng rộng, hoàn toàn không đem chút phẫn nộ nhỏ bé của Tô Nhạc để vào mắt, chỉ cưng chiều nhìn cậu ăn sáng.
Ăn sáng xong, cả người Tô Nhạc vẫn rất khó chịu, Diệp Duy Chi đau lòng nghĩ không muốn để cậu đến Sweet, nhưng Tô Nhạc nói hôm nay là Giáng Sinh, với lại cậu mới tiếp nhận cửa hàng, phải đi. Cho nên, Diệp Duy Chi không thể làm gì khác ngoài đưa Tô Nhạc đến Sweet, còn không quên dặn cậu đừng làm việc quá sức, bảo cậu buổi trưa đến tìm anh, rồi mới đi làm.
Sinh ý của Sweet vẫn luôn tốt, Tô Nhạc được chính ông chủ truyền lại công thức, đã sớm ở trong bếp làm bánh ngọt, lễ Giáng sinh càng là thời cơ tốt để buôn bán, hôm qua Tô Nhạc đã đem ảnh của bánh ‘Phô mai Cherry-apple Mâm xôi’ đặt ở trước cửa hàng, không lâu sau đã có khách hàng đến mua.
Bởi vì Tô Nhạc chỉ có một mình, cho nên chỉ làm có hai mươi cái bánh, đến trưa đã bán hết, không ít người có dự định mua thêm, qua mấy ngày nữa lại đến mua tiếp.
“Tô Nhạc, bánh Phô mai Cherry-apple Mâm xôi ăn thật sự rất ngon, chua chua ngọt ngọt, mấy ngày nữa nhất định phải làm thêm nha.”
“Đúng vậy, Tô Nhạc, anh làm có hai mươi cái sao đủ chứ.”
Thấy mọi người đều đồng tình như vậy, Tô Nhạc nghe xong cũng thấy cao hứng.
“Ừ, sau này mỗi ngày đều cung cấp đủ để bán, hoan nghênh mọi người tới mua.”
Không thể mua được món bánh đặc biệt cho ngày Giáng Sinh, Tô Nhạc giới thiệu mọi người một chút về các loại bánh khác.
Có đôi khi những lúc gian nan nghĩ một ngày tựa như một năm, nhưng những khi ngọt ngào hạnh phúc thì thời gian thường đặc biệt trôi nhanh, nháy mắt đã đến mùa xuân, dưới sự trợ giúp của Diệp Duy Chi, mẹ Tô Nhạc có thể tiến hành kiểm tra toàn bộ, chuyển đến bệnh viện của Diệp thị, bác của anh cũng tiếp nhận trị liệu. Tuy rằng không muốn nhận sự hỗ trợ của Diệp Duy Chi, nhưng khi Diệp Duy Chi khuyên nhủ, Tô Nhạc cũng tiếp nhận, bình thường cậu cũng vì Diệp Duy Chi làm một chút chuyện trong khả năng của cậu, như nấu cơm hay làm bánh ngọt cho anh, cuộc sống gia đình của hai người khá ổn, trôi qua một cách đặt biệt thoải mái.
Tô Nhạc vốn còn một tiệm bánh trên mạng, muốn đem nó trực tiếp trở thành cửa hàng Sweet online, nhưng hiện tại tại cửa hàng cũng chỉ có mỗi Tô Nhạc làm bánh ngọt, cho nên gần đây Tô Nhạc đang suy nghĩ có nên hay không thuê thêm một người cùng làm bánh với mình.
“Diệp đại ca, em nghĩ tới thuê thêm một người, cùng làm bánh ngọt với em, hiện tại một mình em làm thì rất bận, mà số lượng làm ra quá ít.” Lúc này Tô Nhạc đang nằm ở trong lòng Diệp Duy Chi, ở trên ghế sô pha xem ti vi.
“Có thể, chậm rãi mở rộng quy mô, sau đó có thể mở thêm chi nhánh.” Diệp Duy Chi cầm tay Tô Nhạc vuốt ve, tay của đứa nhỏ này thật mềm.
“Chi nhánh?” Đối với cậu mà nói đây là một điều cậu không mơ ước đến, nhưng khi nghe Diệp Duy Chi nói ra, có cảm giác như gần ngay trước mắt.
“Đúng vậy, bánh ngọt của bảo bối làm ngon như thế, đương nhiên là muốn càng nhiều người biết đến.” Ở trong chuyện này, Diệp Duy Chi rất tự hào, Sweet gần một tháng nay làm ăn rất tốt.
Tô Nhạc không nói tiếp, từ khi ở cùng một chỗ với Diệp Duy Chi, lý tưởng của cậu dần dần trở nên lớn hơn, cậu mong muốn mẹ mình có thể sớm tỉnh lại, hy vọng có thể kinh doanh Sweet thật tốt, cậu muốn có thể cùng một chỗ với Diệp Duy Chi mãi mãi, vì thế cậu phải càng thêm nỗ lực, nỗ lực đuổi theo Diệp Duy Chi, không nói đến việc có thể sánh vai cùng anh hay không, nhưng cũng không thể làm mất mặt anh được.
Thấy khuôn mặt của Tô Nhạc lúc thì vui vẻ, lúc thì rầu rĩ, Diệp Duy Chi giơ tay lên xoa bóp mặt của Tô Nhạc, “Bảo bối, đang suy nghĩ gì?”
“Diệp đại ca, em nhất định phải càng thêm nỗ lực, như vậy mới xứng với anh.”
“Lại tự mình suy nghĩ miên man gì vậy chứ?”
“Đều không phải là suy nghĩ miên man, em rất nghiêm túc.” Tô Nhạc từ trong lòng Diệp Duy Chi ngồi dậy, rất nghiêm túc nói.
“Bảo bối, chúng ta ở bên nhau là bởi vì yêu nhau, không có gì không xứng với xứng ở đây cả, mặc kệ ánh mắt người ngoài, bánh ngọt là giấc mơ của em, anh đương nhiên mong muốn em có thể hoàn thành giấc mơ của mình, đó là vì chính em, chứ không phải vì anh, hiểu chứ?” Diệp Duy Chi cầm lấy tay Tô Nhạc, cũng nghiêm túc nói. “Anh lớn hơn em, đương nhiên kinh nghiệm cũng nhiều hơn em, hiện tại cũng có chút thành công, nhưng nếu không có những thứ này, anh lại không biết xấu hổ theo đuổi em thì sao? Em cảm giác không xứng với anh chỉ vì vài thứ kia, vừa vặn anh cũng có thể cho em được hạnh phúc về vật chất, cho nên chuyện này không có gì cả, em chỉ cần nhớ kỹ rằng, hãy làm chuyện chính mình muốn làm, bất kể xảy ra chuyện gì.”
“Diệp đại ca… nhưng mà nếu như… người khác…” Tô Nhạc cúi đầu, mặc dù biết Diệp Duy Chi nói vậy, nhưng vẫn lo lắng mình sẽ khiến Diệp Duy Chi bị ảnh hưởng.
“Bảo bối, em sợ người khác nói em là người đồng tính luyến ái sao?”
Tô Nhạc lắc đầu.
“Vậy em lo lắng người khác biết được chúng ta ở cùng một chỗ sao?”
Tô Nhạc vẫn như trước lắc đầu.
“Bảo bối, em đã không sợ, vậy em nghĩ anh sẽ sợ những chuyện đó sao? Em đang xem thường người đàn ông của em sao?” Diệp Duy Chi làm vẻ mặt ủy khuất mang theo chút tức giận.
“Không phải, Diệp đại ca, em đương nhiên biết anh sẽ không lo sợ, em chỉ sợ gây ảnh hưởng không tốt đến anh.” Tô Nhạc nhanh chóng nắm chặt tay Diệp Duy Chi, giải thích.
“Sẽ không, bảo bối, dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải tin tưởng anh có thể đối phó, được chứ?”
“Ưm.” Tô Nhạc ừ một tiếng, bỗng nhiên vươn người lên ôm lấy Diệp Duy Chi, “Em yêu anh, Diệp Duy Chi.”
“Anh cũng yêu em, bảo bối.” Diệp Duy Chi hôn lên tóc Tô Nhạc, cũng siết chặt cánh tay, ôm Tô Nhạc.
Ôm nhau một lúc, trong phòng khách yên lặng, hai người đều không nói gì.
“Bảo bối, ngày hôm nay… có thể chứ?”
Tô Nhạc lúc này đã sa vào một mảnh ngọt ngào, tự nhiên đã quên hết mọi việc buồn phiền, ngây ngốc gật đầu, liền rơi vào ma trảo của Diệp đại tổng tài.
Sáng hôm sau đứng lên, có chút khó khăn ăn xong bữa sáng, Tô Nhạc toàn bộ quãng đường đi chu cái miệng nhỏ nhắn khi Diệp Duy Chi đưa cậu đến Sweet, Diệp Duy Chi đương nhiên là ôm Tô Nhạc vào lòng dỗ dành thật tốt một hồi, đợi được đến khi đứa nhỏ không còn tức giận nữa mà đi làm, trước khi đi còn không quên hôn trộm một cái, Tô Nhạc sợ đến mức vội vàng đẩy Diệp Duy Chi ra, ánh mắt tỏ ý không thấy ở đây còn có người sao?
Diệp Duy Chi thực ra rất thản nhiên, mỉm cười rời khỏi Sweet, hoàn toàn không để ý Đường Ngữ đứng ở một bên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tô Nhạc, thật ngọt ngào nha, ôi chao, lúc nào bạn trai chị mới được như vậy chứ,” Vẻ mặt Đường Ngữ hiện ra vẻ ao ước, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của Tô Nhạc như mây đỏ đầy trời, “Đừng xấu hổ mà, cậu nhìn ánh mắt của anh ấyđi, thực sự là muốn cưng chiều cậu đến chết rồi, không nghĩ ra đó chính là người đàn ông bình thường luôn lạnh lùng, chậc, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con người.”
“Chị Đường Ngữ, đừng nói nữa, giúp em mang cái này dán trước cửa đi.” Tô Nhạc đưa cho Đường Ngữ chính là thông báo tuyển dụng, ngượng ngùng ở bên trong, lại mang bộ dáng “uy nghiêm”.
Đường Ngữ nghe xong, cũng vội vàng nhận lấy rồi ra ngoài cửa dán lên, tí nữa đi buôn chuyện cũng được, nhưng làm việc là phải nghiêm túc.
“Tô Nhạc.” Trử Sở nhìn thấy Tô Nhạc cười đến xán lạn.
“Sao anh lại tới đây, anh đến mua bánh ngọt sao?” Cậu vẫn nhớ nhà Trử Sở không ở gần đây, cả trường học cũng vậy.
“Tôi tới tìm cậu.”
“Tìm tôi? Có việc gì không?” Tô Nhạc thấy kỳ quái, Trử Sở tìm mình có việc gì.
“Cậu không nói cho tôi trước, tôi thấy các cậu có thông báo tuyển dụng.” Trử Sở chỉ chỉ ra cửa nói.
“Đúng vậy, tôi định thuê thêm người, gần đây trong cửa hàng có chút bận.” Tô Nhạc giải thích, nghi hoặc ý đồ của Trử Sở.
“Vậy cậu thấy tôi được không?” Trử Sở vừa chỉ chỉ mình, nhìn Tô Nhạc chăm chú.
“Anh? Không phải anh vẫn đang đi học sao? Hơn nữa, anh định tiếp quản chuyện công ty nhà mình cơ mà?” Tô Nhạc cũng không định đứng mãi ở đây nói chuyện, liền ra khỏi quầy, cùng Trử Sở ngồi xuống.
“Ừ, năm nay tốt nghiệp, nhưng tôi không muốn lập tức tiếp quản công việc, nên muốn ra ngoài làm việc một chút.”
“Nếu tìm việc làm cũng không phải là đến chỗ tôi làm bánh ngọt chứ.” Tô Nhạc cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu.
“Đương nhiên không đơn giản như vậy, Tô Nhạc, tôi biết cậu luôn muốn mở một cửa hàng bánh ngọt riêng, hiện tại đã có, vậy cậu có muốn mở thêm chi nhánh không? Thậm chí sau đó là một chuỗi cửa hàng trên toàn quốc?” Biểu tình của Trử Sở cũng rất nghiêm túc.
“Chi nhánh?” Tô Nhạc lẩm bẩm trong miệng, tại sao anh ta lại biết chuyện này mà nói với mình, tất nhiên, đó là chuyện rất hấp dẫn.
“Hơn nữa bây giờ cậu đang hẹn hò với Giám đốc Diệp, tuy rằng anh ta có thể giúp cậu rất nhiều, nhưng tôi nghĩ cậu nhất định không hy vọng chuyện gì cũng phải dựa vào anh ta, chúng ta có thể hợp tác với nhau, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, trước khi tiếp quản công ty tôi cũng muốn rèn luyện mình một chút, tôi nghĩ cậu cũng mong muốn cậu có đủ năng lực để tương xứng với sự nghiệp của Diệp Duy Chi.” Chú Bạch đã kể qua cho Trử Sở nghe, cũng biết tính tình Tô Nhạc vô cùng kiên cường, cậu có lý tưởng, người như vậy không hy vọng chuyện gì cũng phải dựa vào bạn trai mình.
Trử Sở nói ra ý nghĩ trong lòng Tô Nhạc, cậu cũng hiểu rõ Diệp Duy Chi sẽ không bận tâm đến những việc mình nhờ vả, chính cậu đã quyết định cùng một chỗ với Diệp Duy Chi, đương nhiên chuyện anh giúp đỡ mình cũng không làm cậu suy nghĩ nhiều, nhưng mà mình tự sức còn tốt hơn không. Tô Nhạc trong lòng nghĩ vậy.
“Tô Nhạc, với năng lực của cậu, hiện tại cậu tuyển thêm một số người học việc, về sau chậm rãi mở rộng quy mô, nhất định sẽ thành công.” Trử Sở nhìn thấy Tô Nhạc đang động lòng, lại bắt đầu nói.
“Thế nhưng tôi không có đủ khả năng.” Hợp tác đương nhiên là phải cần tiền, cậu bây giờ không có nhiều tiền tiết kiệm, cũng không muốn dùng tiền của Diệp Duy Chi.
“Không sao, giai đoạn đầu tôi có thể đầu tư nhiều một chút, cậu chỉ cần đào tạo học viên là được.” Trử Sở vì muốn Tô Nhạc đáp ứng, tiếp đó liền đưa ra giải pháp cân bằng (Trử Sở bỏ tiền, Tô Nhạc bỏ sức)
“Vậy có cần phải chuẩn bị gì không?”
“Chúng ta hẹn thời gian bàn bạc cụ thể đi, hiện tại cậu không phải đang còn bận lo việc quản lý cửa hàng đó sao? Tôi sẽ chuẩn bị thật tốt những văn kiện liên quan, khi nào xong sẽ thông báo cho cậu.”
“Vậy được rồi.”
Tô Nhạc vừa nói chuyện xong xuôi thì có một vị khách đến xem bánh ngọt, Đường Ngữ còn đang ở phía sau phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu làm bánh hôm nay, Tô Nhạc đang muốn đi qua tiếp khách, bóng người kia đi tới trước mặt cậu, thuần thục hỏi vị khách kia cần gì, Tô Nhạc đứng ở bên cạnh, có chút không biết làm sao.
Vị khách kia sau khi chọn xong bánh liền đi, Trử Sở thấy Tô Nhạc ở bên cạnh, đã nói: “Tôi nói tôi là tới nhận công việc, thế nào, phục vụ cũng không tệ lắm phải không? Tôi cũng có thể làm bánh ngọt, ngày xưa khi còn bé đã nhìn chú Bạch làm bánh ngọt rất nhiều lần.”
Biểu tình trên mặt Trử Sở đầy vẻ tự hào, Tô Nhạc nhìn vậy cũng chỉ có thể ra cửa tháo bảng thông báo tuyển dụng xuống, nói với Trử Sở: “Tiền lương chỗ tôi rất thấp.”
“Không sao, sau này dựa vào tay nghề của cậu, chúng ta mở đại lý, cậu có thể trả lợi nhuận hồi vốn cho tôi.”
Tô Nhạc nghe xong những lời này, cũng liền thoải mái nở nụ cười.
Hay là trước mắt đừng kể cho Diệp đại ca nghe chuyện này, chờ đến khi có hình thức cơ bản ban đầu sẽ cùng anh nói sau. Tô Nhạc nghĩ đến Diệp Duy Chi, khóe miệng đều không tự chủ nâng lên, cả người có vẻ rất hạnh phúc.
Một lúc sau, Đường Ngữ từ phòng bếp đi ra, Tô Nhạc nói với cô về đề nghị của Trử Sở, Đường Ngữ đều rất hưng phấn, vẫn luôn ở bên người Tô Nhạc nói: “Vậy sau này cậu mở một chi nhánh thì để chị quản lý nhé.”
Chị gái à, chữ Bát (八) còn không có viết xong (Nguyên văn: 八字还没一撇呢; nghĩa: chuyện còn chưa bắt đầu, chưa có gì là chắc chắn), ảo tưởng sớm như vậy, Tô Nhạc cười ứng phó vài tiếng, trong lòng quả thật có chút bất đắc dĩ, đương nhiên, cậu cũng mong chờ chính mình có thể hoàn thành ước mơ vào một ngày nào đó.