“Cậu nghĩ kĩ chưa? Thật sự không định nói gì với Minh Minh sao?”- Cái mối tình phức tạp này, Dương Băng Vũ thật sự lắc đầu ngao ngán.
“Bảy lần.”- Cao Quỳnh Phương vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt trả lời, đi tới bước này rồi cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ quay lại.
19h30.Lễ đường
Đứng trước lễ đường có hai cặp đôi đang chuẩn bị bước vào làm lễ. Không khí đông vui, hạnh phúc bao trùm khắp căn phòng, họ không chỉ vui vẻ đón chờ giây phút trọng đại này mà còn háo hức chờ xem một chuyện nực cười chấn động mấy ngày nay. Phóng viên của các tờ báo lớn nhỏ trong Sài Gòn cũng không bỏ lỡ tin tức xốp dẻo này, chen chúc nhau để chụp hình. Một vài phóng viên may mắn được lọt vào trong lễ đường để phóng vấn.
“Cô Cao Quỳnh Phương, có phải cô thật sự sẽ lấy ông Trình Tử Khiêm không?
“Lâm tồng, có thông tin nói anh kết hôn với cô Triệu Minh Minh để trả thù vợ cũ của mình có thật không?”
Cuộc đời con người giống như một trò chơi vậy, chơi trò này chán rồi thì lại muốn tìm một trò khác thú vị hơn, có người chơi giành chiến thắng oanh oanh liệt liệt, còn có người chơi thua đến sứt đầu mể trán nhưng không hiểu sao con người ta vẫn bất chấp muốn thử một lần. Giống như cô gái họ Cao ở trong lễ đường kia, biến hôn nhân mình thành một trò chơi, dẫu biết là một lần cá cược lớn vẫn liều mạng chơi.
Nhưng mà sự đời quả thật biến hóa khôn lường, trò chơi vốn dĩ chưa bắt đầu thì trước mắt lại là một thử thách vô cùng khó khăn mà người trong cuộc hoàn toàn chưa từng nghĩ tới. Cao Quỳnh Phương trong lúc lơ đãng nhìn xung quanh thì phát hiện ra một vị khách mời đang cầm trong tay một vật lạ không phải túi xách, không phải ví, càng không phải thiệp mời,…Nhìn kỹ một chút thì có một vật bay với tốc độ vô cùng, vô cùng nhanh về phía họ.
“Khải Phong, coi chừng.” Dứt lời, một viên đạn xuyên qua ngực Cao Quỳnh Phương, chiếc áo cưới vốn dĩ trắng tinh khôi bây giờ nhuộm đầy máu, cô dần dần ngã xuống trong tiếng la thất thanh của khách dự tiệc.
“Cao Quỳnh Phương, anh không cho em nhắm mắt, không cho em bỏ lại anh, em nhất định phải cố lên, xe cấp cứu sắp tới rồi, sẽ không sao nữa.” – Lâm Khải Phong khuỵu xuống, anh run run đỡ thân thể đẫm máu của cô lên, trái tim anh dường như cũng tan nát theo từng giọt máu đang không ngừng thấm ướt lễ phục của cô.
Nước mắt từng giọt, từng giọt theo khóe mắt cô rơi xuống. Vết thương thật sự rất đau nhưng không đau bằng trái tim cô, thời gian cho cô càng lúc càng ngắn lại, cô phải cố gắng nhìn thật kỹ người đàn ông này, cảm nhận thật kỹ vòng tay này, nắm cho thật chặt bàn tay này, vĩnh viễn Cao Quỳnh Phương cô sẽ không bao giờ đánh mất nữa.
“Anh…dù xảy ra chuyện gì...anh mãi mãi…là người em thương nhất…”
21h. Bệnh viện quốc tế lớn nhất thành phố. Phòng cấp cứu
Cao Quỳnh Phương vẫn đang cấp cứu tình hình xem ra thật sự không khả quan, cũng chính là nguyên nhân của không khí nặng nề đang bao trùm bên ngoài phòng cấp cứu. Hiện tại cả Sài Gòn đều chấn động với vụ ám sát tại lễ đường chiều nay, phóng viên liên tục trực chiến tại bệnh viện để thu thập thông tin mới nhất, phía cảnh sát cũng cử người đi khám nghiệm hiện trường và lấy lời khai của nhân chứng. Trình Tử Khiêm từ lúc đưa Cao Quỳnh Phương vào bệnh viện đến giờ vẫn chưa xuất hiện, có lẽ đang dàn xếp tình hình hỗn loạn vừa rồi. Lâm Khải Phong đứng tựa lưng vào vách tường gần cửa phòng cấp, từ đầu tới giờ anh là người hỗn loạn hơn ai hết, tất cả mọi chuyện đều rất đột ngột, khiến anh nhất thời chưa chuẩn bị kịp để đón nhận.
“Vincent, anh về nhà thay đồ trước đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh.” – Lễ phục của Lâm Khải Phong dính rất nhiều máu, từ lúc xảy ra chuyện tới giờ anh vẫn luôn túc trực trước cửa phòng cấp cứu nên vẫn chưa kịp thay, Dương Băng Vũ và Triệu Minh Minh vừa thay y phục xong cũng vội vã quay lại bệnh viện thấy Lâm Khải Phong như vậy cũng có chút xót xa.
“Anh nhìn xem, Mandy vào trong lâu như vậy cũng sắp ra rồi, nó kiên cường như vậy tuyệt đối không sao, ngược lại là anh, người đầy máu me, khi nó tỉnh lại muốn gặp anh thì phải làm sao đây, anh yên tâm đi, thay bộ đồ cũng đâu mất mấy phút, em và Minh Minh sẽ ở đây thay anh mà.”- Dương Băng Vũ vỗ vai trấn an Lâm Khải Phong, tâm trạng anh hoang mang cỡ nào cô cũng hiểu rõ chỉ tiếc là suy cho cùng cô cũng là người ngoài cuộc, chuyện tình cảm phức tạp này cô không tiện xen vào.
Cuối cùng thì Lâm Khải Phong cũng đồng ý rời khỏi, bóng lưng cô đơn của anh dần khuất trên hành lang bệnh viện, Diêu Băng Vũ ngồi bên cạnh Triệu Minh Minh. Cô bất giác thở dài, Cao Quỳnh Phương bất ngờ xảy ra chuyện, khiến cho mọi người không chỉ đau lòng còn là bế tắc.
“Minh Minh à, cậu nói gì đi!”- Dương Băng Vũ cô không phải là mấu chốt của vấn đề nhưng cô có thể xoa dịu một chút.
“Cậu muốn mình nói gì đây.”- Đôi mắt vô hồn của Triệu Minh Minh hướng về cánh của phòng cấp cứu.
Dương Băng Vũ cũng không còn biết phải nói gì, chuyện tới nước này nói gì cũng vô dụng. Đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Duơng Băng Vũ và Triệu Minh Minh cũng gấp rút tiến lại.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”- Dương Băng Vũ vô cùng lo lắng hỏi.
“Tình trạng cô ấy rất nghiêm trọng, mặc dù đã rất thành công lấy viên đạn ra ngoài, nhưng cô ấy mất rất nhiều máu, viên đạn lại nằm gần tim nên tình trạng sau này cũng rất khó nói.”
“Vậy cô ấy có thể tỉnh lại không?”
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, phần còn lại chỉ trông mong vào số mạng và ý chí của cô ấy thôi.”
Dương Băng Vũ nghe bác sĩ nói xong bàng hoàng ngồi bệt xuống đất, cô thật sự không hiểu cả đời Cao Quỳnh Phương chịu khổ cực chưa đủ hay sao mà tới giờ phút trọng đại này vẫn phải tiếp tục gánh lấy vết thương. Đáng lẽ…đáng lẽ chỉ cần một chút nữa thôi, hạnh phúc sẽ vẫy tay chào với cô nhưng tại sao lại thành ra như thế này.
“Khải Phong, anh phải bình tĩnh nghe em nói...” Từng câu từng chữ lọt vào tai anh giống như mỗi lần đâm vào trái tim anh một nhát, anh có thể là một Lâm tổng hô mưa gọi gió trong giới tài chính, một Lâm Khải Phong độc đoán, lạnh lẽo của Lâm gia, một người đàn ông nắm trong tay tất cả nhưng tại sao anh lại không bao giờ nắm được người phụ nữ anh yêu nhất, hết lần này đến lần khác cô lựa chọn rời bỏ anh, để lại trong tim anh một vết thương thật lớn, rồi lại quay về xoa dịu nó, giống như lần này anh đã sẵn sàng để chúc phúc cho cô, để trao cô cho một người đàn ông khác mà cô sẽ gọi là chồng, nhưng tại sao tới cuối cùng cô lại đỡ cho anh một viên đạn, lại nói anh là người cô thương nhất, rồi lại tiếp tục để anh ở lại một mình.