Cao Quỳnh Phương lăn qua lăn lại nãy giờ vẫn không tài nào ngủ được, trong lòng cô vẫn canh cánh những lời của Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ. Phải, cô có cảm tình với Trình Tử Khiêm, những hành động hôm đó của cậu khiến cho trái tim cô lỡ nhịp, nhưng nó còn quá bé nhỏ so với tình cảm mười mấy năm nay của cô và Dương Băng Vũ, cô không có người thân, cô rất cần người chị em tốt này, cô không thể để bất cứ thứ gì gây ảnh hưởng tới quan hệ của cô và Băng Vũ, tuyệt đối không thể.
Dù vậy, Cao Quỳnh Phương vẫn rất buồn, cô lấy theo sợi dây chuyền của Trình Tử Khiêm đi ra ngoài. Trời hôm nay rất đẹp, có trăng, có sao. Từng ngôi sao lấp lánh, xung quanh vầng trăng tròn cùng tỏa sáng trên bầu trời đêm, rất đẹp. Nhưng đột nhiên, một cơn mưa lớn ập tới, Cao Quỳnh Phương vội vã chạy đi trú mưa, vô tình cô núp dưới bóng cây mà trước đây cô và Trình Tử Khiêm thường chơi, nước mắt chực chờ đã lâu gặp thời cơ rơi xuống. Chẳng phải vừa rồi bầu trời vẫn còn rất đẹp, sao giờ lại tối tăm bởi cơn mưa lớn này, cô không muốn, không muốn những thứ tươi đẹp vừa tới với cô, lại vô cớ bị che phủ bởi mây đen. Có lẽ là do cô và Trình Tử Khiêm có duyên không phận, nhưng hi vọng Dương Băng Vũ sẽ có duyên có phận với cậu.
6h. Ngày hôm sau.
Thấy dì Trần chuẩn bị đi chợ, Cao Quỳnh Phương vội ngăn lại.
“Hay là hôm nay để con đi cho.” – Cao Quỳnh Phương lấy luôn giỏ xách trên tay dì Trần.
“Được.” – Dì Trần thấy đột nhiên hôm nay Cao Quỳnh Phương có hứng thú cảm thấy rất mừng, vui vẻ đồng ý.
6h45. Chợ
Cao Quỳnh Phương cầm giỏ xách đi lòng vòng ngoài chợ cũng đã nửa tiếng, những thức ăn cần mua, xem ra cũng tạm coi là đủ. Chỉ còn một thứ quan trọng, nhưng trên đường đi mua thứ quan trọng kia, cô lại gặp một người. Nếu cô nhìn không lầm thì người này là … Lâm Khải Phong.
‘Sao cậu ấy lại ở đây?’ – Cao Quỳnh Phương tự hỏi.
Nhưng cô không có thời gian để quan tâm vấn đề của Lâm Khải Phong, cô nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, rồi quay về trại mồ côi.
8h15. Trại mồ côi.
Dì Lưu thấy cô xách đùm đề thì vội ra giúp.
“Đã xong chưa?” – Dì Lưu ghé sát tay cô hỏi.
Cao Quỳnh Phương cười tươi gật đầu, rồi cùng dì Lưu xách đồ vào trong nhà bếp. Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều tỏ ra thần thần bí bí rất kì lạ. Hình như họ có một bí mật gì đó?
“Vũ, có chuyện gì xảy ra sao con?” – Dì Trần là người đầu tiên phát hiên, lo lắng kéo Dương Băng Vũ đang lặt rau ở dưới bếp ra ngoài hỏi.
“Không có gì đâu, tại dì nhạy cảm quá thôi mà.” – Dương Băng Vũ cười, vỗ vỗ tay trấn an. Nói xong cô trở vào làm việc, dì Trần vẫn cảm thấy có gì không ổn nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân là gì. Đương nhiên là dì Trần không thể biết được chuyện gì, vì sự kì lạ hôm nay của mọi người là vì dì ấy.
19h. Trên đường.
“OK” – Dương Băng Vũ nhắn tin cho Cao Quỳnh Phương.
Cao Quỳnh Phương đang cùng dì Trần đang đi dạo rất nhanh chóng nhận được tin nhắn của Dương Băng Vũ.
“Dì à, mình về đi.” – Cô quay sang nói với dì Trần đang làm vài động tác thể dục.
Sau đó, dì Trần và Cao Quỳnh Phương cùng trở về trại. Không biết sao, hôm này trại trẻ tối om, không một bóng đèn nào hoạt động, dì Trần gọi mọi người vẫn không có ai trả lời, xoay qua bên phải Cao Quỳnh Phương cũng không còn bên cạnh, dì Trần vô cùng lo lắng, định ra ngoài tìm giúp đỡ, nhưng đột nhiên đèn sáng trở lại. Dì Trần không thể tin vào mắt mình, xung quanh các cây đều treo đầy bong bóng đủ màu sắc, còn có một dòng chữ được viết nắn nót trên miếng vải căng ngang giữa hai cây trung tâm….
“Happy birthday to you…” – Mọi người đột nhiên xuất hiện, cùng nhau hát bài hát mừng sinh nhật, trên tay Cao Quỳnh Phương còn cầm một cái bánh sinh nhật đã thắp sẵn nến. Dì Trần cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ mọi người lại nhớ sinh nhật của mình, còn bỏ công sức tổ chức bữa tiệc này, đã rất lâu rồi dì ấy không vui như hôm nay.
“Dì, mau cầu nguyện đi.” – Cao Quỳnh Phương mang bánh kem đến trước mặt dì Trần, thúc giục.
“Ta mong tất cả các con đều khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc.” – Đối với dì Trần, những đứa trẻ này là quan trọng nhất, bởi từ khi biết mình không thể sinh con, dì ấy cũng không kết hôn, dì ấy luôn dồn hết tình cảm để chăm sóc những đứa trẻ này như con của mình, sẵn sàng hi sinh tất cả cho bọn chúng. Sau đó, dì Trần thổi tắt nến trong tiếng vỗ tay và tiếng cười vui vẻ của mọi người.
Dương Băng Vũ cầm trên tay một hộp quà được gói kỹ càng, bước lên bên cạnh dì Trần “Sinh nhật vui vẻ.”
“Dì, hay là mở ra xem đi.” – Cao Quỳnh Phương nói, cô là người hiểu rõ nhất bên trong chiếc hộp xinh xắn kia là thứ gì.
Món quà là một cuốn nhật ký, bên trong là khuôn mặt vui vẻ lúc dì Trần nhìn họ chơi đùa ngoài sân, là đôi mắt ấm áp khi dì tận tình chăm sóc cho bọn họ, là tình cảm to lớn mà họ dành cho dì Trần,…
“Cảm ơn các con.” – Dì ấy cảm động ôm Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ.
“Con xin lỗi, con không đủ tiền để tặng món quà đắc tiền hơn, nhưng con hứa nhất định con sẽ cố gắng để làm điều đó.” – Cao Quỳnh Phương nghẹn ngào nói.
“Chỉ cần các con ở bên cạnh ta là đủ rồi.”
Buổi sinh nhật này có lẽ là buổi sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời dì Trần, có nụ cười vui vẻ cũng có nước mắt xúc động, nhưng quan trọng là tất cả mọi người đều ở bên nhau.
21h. Sân trước.
Buổi sinh nhật đã kết thúc, Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ đẩy mấy dì vào trong ngủ trước, mấy đứa nhỏ thì đã ngủ trước rồi. Đang dọn dẹp, thì đột nhiên điện thoại của Cao Quỳnh Phương reo, là tin nhắn của Trình Tử Khiêm.
‘Hồng sắp tàn rồi, cậu nghĩ tới đâu rồi?’
Cao Quỳnh Phương thở ra một hơi, nhắn lại ‘Nghĩ xong rồi. Xin lỗi.’
Rất nhanh, cậu đã gửi tin nhắn lại, có lẽ bây giờ cậu đang rất tức giận ‘Lý do?’
Cao Quỳnh Phương trả lời ‘Tôi không thích cậu.’
‘Tôi không tin.’ – Trình Tử Khiêm vẫn cố chấp.
‘Tùy cậu.’
Cao Quỳnh Phương tắt nguồn luôn, cô cũng không còn gì để nói nữa, cô không muốn nói lý do cho Trình Tử Khiêm biết, vì cô mong cậu và Dương Băng Vũ có một cơ hội. Nhưng có lẽ, là do cô đang sợ hãi nhiều hơn, cô sợ nếu Trình Tử Khiêm tiếp tục hỏi cô sẽ rơi nước mắt, tình cảm cô cố gắng giấu sẽ bị bại lộ trước mặt Dương Băng Vũ. Cô biết rõ hơn ai hết, nếu để Dương Băng Vũ biết chuyện này, cô ấy cũng sẽ lựa chọn giống như cô, nhưng cô không muốn, nỗi đau này một mình cô gánh là đủ rồi.