Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 38



Cao Quỳnh Phương chạy đến ôm chặt Cao Kiến Trung, nước mắt đong đầy trong hốc mắt nhưng cô không cho phép nó rơi xuống, suốt cuộc đời ông ấy đã phải trải qua quá nhiều vất vả, cô không muốn ông lại phải tiếp tục lo lắng. Cao Quỳnh Phương dìu Cao Kiến Trung ngồi xuống.

“Sao con về mà không báo cho ta biết?”

“Con nhớ ba nên quay về.”

Cao Kiến Trung vỗ đầu Cao Quỳnh Phương, trong mắt ông, cô lúc nào cũng là một đứa con gái bé nhỏ, mãi mãi không trưởng thành.

“Ba, hay là gia đình mình đi du lịch đi?” – Cao Quỳnh Phương hớn hở nói.

“Vậy con muốn đi đâu.”

“Con nhớ chúng ta có một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, con thấy không khí ở đó cũng rất tốt, hay chúng ta dọn ra đó sống một thời gian, coi như tịnh dưỡng được không?”

Rất lâu rồi mới gặp được con gái, với Cao Kiến Trung chỉ cần gia đình đoàn tụ, chỉ cần các con ông vui vẻ, dù ở đâu, như thế nào cũng không quan trọng. Ông chấp thuận bằng tấm lòng, bằng mong ước của một người cha.

Sáng hôm sau, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, xe đã tới đậu trước cổng.

“Ba tới đó ở trước, con sắp xếp một số công việc rồi sẽ tới đó sau.”

Cao Kiến Trung chưa kịp nói gì đã bị Cao Quỳnh Phương đẩy vào trong xe. Nhìn khuôn mặt tinh nghịch của con gái, Cao Kiến Trung bị thuyết phục, ông ngồi vào xe. Xe rời đi, bóng dáng Cao Quỳnh Phương khuất dần, ông tin tưởng những đứa con của mình, dù ông có biết hay không biết, ông cũng hoàn toàn tin tưởng, bởi đó là con ông.

“Chủ tịch đã lên xe, đang trên đường tới, nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của Chủ tịch, không có lệnh của tôi, tuyệt đối không cho bất kì đến gần Chủ tịch.” – Cao Quỳnh Phương đổi giọng, quyết đoán và lạnh lùng.

“Dạ, cô chủ.” – Đội trưởng đội bảo vệ trả lời.

Cao Quỳnh Phương trở vào nhà, rồi lái xe đến công ty. Tập đoàn SM, một trong những Tập đoàn lớn nhất Hoa Kỳ, đây chính là nguồn tài trợ lớn nhất đối với các hoạt động từ thiện của Chính phủ Hoa Kỳ đặc biết đối với vấn đề học tập. Bởi vì, thời gian Cao Quỳnh Phương một thân một mình lưu lạc đến đây, vừa phải đi học, vừa phải đi làm, cuộc sống vất vả không sao diễn tả, vì thế nên khi gặp lại nhau, Cao Kiến Trung đã tích cực đóng góp từ thiện, ông muốn giúp những người có cuộc sống như con gái ông trước đây, cũng để cảm tạ ông trời đã cho họ gặp lại nhau. Cao Quỳnh Phương bước vào thang máy riêng, đi thẳng đến nơi cao nhất của tòa nhà, đây là văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, cũng chính là anh trai cô, Lê Quốc Khánh.

Hoàng Kỳ Kỳ đã đợi sẵn ở đó, vừa thấy Cao Quỳnh Phương bước vào, hai chân mày cũng dãn ra, như được nhẹ nhõm phần nào. Cao Quỳnh Phương lập tức đến ngồi trước mặt Hoàng Kỳ Kỳ.

“Tình hình sao rồi?” – Cao Quỳnh Phương hỏi.

“ Cổ đông rất hoang mang, lại thêm những phần tử đối đầu với chúng ta kích động, yêu cầu bãi nhiệm chức vị Tổng Giám đốc của Steven.”

“Tài liệu mà mình nhờ cậu chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Tất cả ở đây. Nhưng mà cậu nghĩ với những thứ này có thể làm nên chuyện không? Tất cả bọn họ đều là những con cáo già? Không dễ đối phó đâu.”

“Bất cứ ai cũng có điểm yếu, dù là cáo già hay sư tử, càng hùng mạnh lại càng sợ điểm yếu mình bị phát hiện, đó là bản năng.”

SM là tâm huyết cả đời của ba cô, là sự nỗ lực của anh hai cô, Cao Quỳnh Phương cô dù bằng cách gì, bằng thủ đoạn nào cũng nhất định phải bảo vệ nó an toàn. Tiếng giày cao gót nện xuống mặt sàn, dứt khoác và kiên định. Cao Quỳnh Phương mở cửa phòng họp bước vào. Mấy chục con mắt dán vào cô, có lẽ họ đang mừng rỡ vì không phải là Chủ tịch có thể hô mưa gọi gió, một tay gầy dựng SM mà chỉ là một đứa con gái, đã từ bỏ sản nghiệp gia đình để chạy theo đam mê và ước mơ. Nhưng nếu chỉ bằng bề ngoài và quá khứ để phán xét một con người thì chưa đủ.

Cao Quỳnh Phương đến vị trí Chủ tịch, cái vị trí mà hơn chục con người đang lâm le chiếm đoạt. Dĩ nhiên, cô không thể ngồi yên trước dã tâm của những con người đó nhưng cô đã sớm biết.

“Tôi là Cao Quỳnh Phương, là con gái của Chủ tịch Hội đồng Quản trị - ông Cao Kiến Trung, vì lí do sức khỏe nên Chủ tịch không thể tham gia cuộc họp, nên đã ủy thác cho tôi. Trước mắt quý vị là giấy ủy quyền của Chủ tịch.”

Và đương nhiên, dù không khuất phục nhưng họ vẫn phải im lặng, nhìn cô ngồi xuống. Nhưng liệu một bác sĩ với chuyên môn y khoa, một cô gái chưa một lần tham gia công việc công ty, liệu có thể làm nên kỳ tích trước những con cáo sẵn sàng giơ nanh để hủy hoại con mồi?

“Chúng tôi nhận được thông tin, Lê tổng đang bị cảnh sát giam giữ điều tra, rốt cục chuyện này là như thế nào? Nếu là thật chúng tôi không thể để một người với nhân phẩm không trong sạch tiếp tục điều hành công ty, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh công ty, chúng tôi hi vọng, cô cho chúng tôi một lời giải thích?”

“Chuyện Tổng giám đốc bị tạm giam là hoàn toàn có thật.” – Cao Quỳnh Phương vừa nói dứt lời, một hồi bàn tán rộ lên.

“Nhưng điều đó không đồng nghĩa là Lê tổng có tội. Cảnh sát hoàn toàn chưa công bố chúng ta không thể nào kết luận, nhưng hiện tại theo những thông tin mà tôi có được, Lê tổng hoàn toàn trong sạch. Tôi đã cung cấp cho quý vị những thông tin mà tôi có, quý vị có thể xem xét.”

Một hồi im lặng, tất cả những gì Cao Quỳnh Phương gửi cho các cổ đông không phải là thông tin về vụ điều tra của Lê Quốc Khánh, mà là những phi vụ làm ăn phi pháp của từng thành viên Hội đồng Quản trị mà cô đã nhờ Hoàng Kỳ Kỳ điều tra.

“Tất cả chúng ta, bao gồm những người ngồi ở đây và nhân viên đang làm việc, đều là những thành viên trong gia đình SM, mọi chuyện mà mọi người cống hiến cho SM trong suốt thời gian qua đều đã được ghi nhận và đã nhận được những phần thưởng xứng đáng từ SM. Vì chúng ta là một gia đình nên hãy sát cánh cùng nhau, đừng phản bội bởi tình cảm là thứ rất dễ bị tổn thương, mà đã bị thương nhất định phải để lại sẹo, mọi người nói có đúng không?” – Đôi mắt sắc lạnh của Cao Quỳnh Phương quét qua từng khuôn mặt đang run lên vì sợ của các thành viên Hội đồng, chẳng còn ai nói gì, cũng chẳng phản kháng gì, điểm yếu là thứ con người ta luôn muốn che đậy, nắm rõ điểm yếu của người khác cũng như nắm giữ mạng sống của họ, đây là điểm tương đồng giữa thương trường và y học.

Buổi họp kết thúc, đề nghĩ bãi nhiệm Tổng giám đốc bị hủy bỏ, tất cả cổ đông đều cam kết sẽ ủng hộ Tổng giám đốc. Một vấn đề tạm thời được giải quyết.

“Đã đáp chuyến bay cách đây 30 phút.” – Hoàng Kỳ Kỳ nói với Cao Quỳnh Phương qua điện thoại.

“Thông báo với tất cả các hãng hàng không trong vòng ít nhất là 24 tiếng đồng hồ tới, không được tiếp nhận bất cứ hành khách nào tên Lâm Khải Phong. Phong tỏa tất cả những nơi có thể đáp phi cơ, ngoại trừ phi cơ chính phủ, còn lại đều không được phép.”

“Mình biết rồi.”

“Xác thực với truyền thông về chuyện kết hôn, đồng thời công khai vấn đề bất hòa giữa Ngô Thị và Thiển Vũ, nguy cơ Ngô Thị sẽ đối đầu Thiển Vũ và rút toàn bộ dự án ra khỏi Thiển Vũ, nhất định không được quên tình hình tài chính hiện tại của Thiển Vũ.”

Cao Quỳnh Phương nhanh chóng tiến về bãi đỗ xe, cô nhấn số gọi điện cho ai đó.

“Tim, triệu tập Hội đồng Quản trị của Thiển Vũ, tối đa là 24 tiếng đồng hồ, trước khi Lâm Khải Phong trở về.”

“Được.”

Lâm Khải Phong hoàn toàn không hề biết mọi chuyện đang xảy ra, anh chỉ đơn thuần là một người chồng đang đi tìm vợ, mong muốn gặp lại người vợ mới cưới của mình. Nhất định anh sẽ biết, tất cả mọi thứ mà người phụ nữ anh yêu đang làm, nhưng có thể khi anh biết ra sẽ là muộn màng, có lẽ anh sẽ hận, sẽ muốn trả thù, oan oan tương báo, hẳn sẽ không dừng lại…

Ngay từ đầu, những hận thù này đáng lẽ không nên được khơi mào, bởi họ là những con người quá xuất sắc, dám yêu dám hận dám trả thù. Một khi đã làm phải đạt được mục đích, tổn thương, mất mát, nước mắt, trái tim đều được đánh đổi, ai là người sẽ hạ cờ chịu thua, có lẽ sẽ chẳng ai cả…Bởi ngay từ đầu họ đã xác định, thương tổn đối phương cũng chính là thương tổn mình, không một ai có thể an toàn cán đích, nguyên nhân là vì, họ đã yêu quá nhiều.

Cuộc hẹn với Thủ trưởng Bộ Công an Hoa Kỳ đã được Hoàng Kỳ Kỳ sắp xếp từ trước, nhiệm vụ của Cao Quỳnh Phương chính là đi kết thúc phần còn lại.

“Cảm ơn ông đã chấp nhận gặp chúng tôi.” – Cao Quỳnh Phương tươi cười bắt tay người đàn ông trước mắt.

“SM đã cống hiến cho đất nước rất nhiều, là những người bảo vệ Tổ quốc tôi thành thật biết ơn.” – Chính phủ Hoa Kỳ đối với Tập đoàn SM luôn có sự kiêng dè, nếu SM cắt tất cả tài trợ, chính phủ Hoa Kỳ phải chi một ngân sách rất lớn, với tình thế khủng hoảng cả về kinh tế và quân sự hiện nay ngân sách nhà nước hoàn toàn không đủ khả năng, hơn nữa nếu SM bị dìm xuống nước, hiển nhiên rất nhiều quan chức cấp cao cũng bị lòi đuôi, hay nói cách khác, họ đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, thuyền chìm tất cả đều không thể sống.

Cao Quỳnh Phương cũng không thích vòng vo, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề “Tổng giám đốc của Tập đoàn chúng tôi hiện tại đang bị điều tra, ngài biết chứ?” Thủ trưởng gật đầu, Cao Quỳnh Phương nói tiếp “Con rắn không thể mất đầu, các ngài giam giữ Tổng giám đốc chúng tôi lâu như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến bộ mặt công ty, nếu SM bị thiệt hại, rất nhiều hệ lụy được kéo theo, các ngài đều là người nhìn xa trông rộng hẳn đã nhìn thấy điều này. Bao nhiêu năm qua, chính phủ luôn tin tưởng SM, vì thế cho nên các hoạt động kinh tế hay sự trong sạch của CEO, các ngài đều biết rõ, lần này các ngài vì những lời tố cáo vô danh, lại giam giữ CEO của chúng tôi, khiến tất cả thành viên của SM bao gồm cả Tổng giám đốc rất thất vọng.” – Cao Quỳnh Phương nhấn mạnh hai chữ “thất vọng”.

Sắc mặt của Thủ trưởng Bộ công an dần biến đổi “Chúng tôi cũng là thân bất do kỷ, hy vọng cô có thể thông cảm.”

“Dĩ nhiên là tôi rất thông cảm với các ngài nhưng hi vọng các ngài cũng có thể thông cảm với chúng tôi, ở đây, tôi có một số thông tin chứng thực sự trong sạch của Lê tổng, hi vọng các ngài có thể xem xét, chúng tôi nhất định rất trân trọng quyết định của các ngài. Tôi xin phép.” Muốn thắng nhất định phải dồn người khác vào đường cùng là quy tắc bất thành danh của thương trường.

Trên cơ bản, Cao Quỳnh Phương đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cả ngày hôm nay cô đã gồng gánh rất nhiều, bây giờ cô muốn nghỉ ngơi. Nhưng Cao Quỳnh Phương không về nhà, cô lái xe đến khách sạn. Sau khi nhận chìa khóa phòng, cô đi thang máy đặc biệt xuống, ngồi vào một chiếc xe đang đợi sẵn, đi tới biệt thự ở ngoại ô. Muốn trốn một người đàn ông xuất sắc thì phải có một kế hoạch thật xuất sắc. Cuối cùng thì Cao Quỳnh Phương cũng đã nhẹ nhõm chợp mắt, nhưng đến khi cô tỉnh lại, không phải là biệt thự, mà lại là khách sạn, phòng cô đã đặt trước …trước mắt là một người đàn ông, không thể quen hơn.

“Xem ra tôi chạy cỡ nào cũng không thoát được anh.” – Cao Quỳnh Phương cười mỉa mai, không phải với Lâm Khải Phong mà là chính bản thân mình.

“Dù như vậy nhưng em vẫn luôn chạy trốn.” – Giọng nói thâm trầm vang lên nhưng đôi mắt anh lại nhìn về phía trung tâm thành phố tấp nập, có lẽ anh đã biết những gì nên biết.

“Tôi vẫn chưa thành công lần nào mà?”

Lâm Khải Phong xoay người, anh bước đến bên cạnh cô, cúi người ngang tầm mắt cô, anh kề môi vào tai cô, lạnh lẽo “Nói dối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.