Hạnh Phúc Của Em 2

Chương 132-133



Chương 132


Tát xong cũng không cần nhìn lại Lan Anh cũng biết có người đang nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn nhưng cô cũng mặc kệ ngó lơ đi về phòng của mình.

Bước vào cửa thì cô gặp lại một người đó là anh chàng luật sư Đăng Khoa anh em tốt của anh họ và Hữu Minh.

Thấy anh cô cũng khá bất ngờ vì không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, nhưng chưa kịp chào hỏi đã bị anh chặn họng nói trước:
- Anh nghe nói tụi em đang quen nhau, và hơn tuần anh cả và chị dâu đi nước ngoài hai đứa cũng mất tích luôn.

Làm cho anh lo lắng tưởng có chuyện gì,ai ngờ hai đứa lo làm chuyện tò te bỏ bê không thông báo,nếu không phải bắt gặp hai đứa ở đây chắc tụi anh phải đăng báo quá nhỉ, hai đứa nói nghe coi.

Hữu Minh và Lan Anh nghe Đăng Khoa nói thì nhìn anh mà không biết nói gì cả,thiệt là muốn đào lỗ đất mà chui xuống cho bớt xấu hổ.

Biết cô da mặt mỏng không chịu được cái nhìn đểu đểu của anh ba,Hữu Minh giải vây nói:
- Anh ba nói vậy sai rồi nha, anh cả và chị dâu biết chuyện tụi em nhé, với lại anh không định cho em có vợ thoát ế sao mà anh đâm chọt thế, bộ tới tháng sao anh.

- Tới tháng cái đầu mi đó nhóc, ăn nói như thế muốn ăn đập đúng không.

Nhảy dựng lên khi nghe em út nói,không bỏ qua Đăng Khoa cốc lên đầu của Hữu Minh một cái rõ kêu.

Xoa xoa đầu cho anh Lan Anh nói:
- Sao anh dám đánh đầu anh Minh, đầu của ảnh chỉ mình em được đập thôi,sau anh còn táy máy tay là coi chừng em phế nó.

- Úi má ơi, đau tim luôn rồi.


Chậc chậc hung dữ thế mà em cũng chịu được sao Minh.

- Em thích.

- Coi như anh chưa nói gì.

- Mà sao anh biết tụi em ở đây thế.

- Thì mấy hôm rồi không tìm thấy em,cho nên anh đi kiếm,ai ngờ nhìn thấy hai đứa đi chơi vui vẻ, anh đi theo sau coi tụi em đi đâu thôi.

- Thế nếu tụi em không vào đây mà vào khách sạn,không phải anh cũng đi rình đó chứ.

- À, chắc là không vào nhưng ngồi hóng dưới chỗ lễ tân coi nào hai đứa ra có được không.

- Anh rảnh quá ha.

- Hahahaha,thôi không giỡn hai đứa nữa,anh có chuyện muốn nói hai đứa nè.

- Anh nói đi
Uống hết ly rượu trên tay Đăng Khoa nhìn hai đứa em rồi nói:
- Lan Anh em còn tên đứng sau vụ bắt cóc em và chị dâu không.

- Dạ tất nhiên em nhớ.

Có biến sao anh.

- Đúng thế, tên đó thoát khỏi truy lùng của cảnh sát hai nước luôn, bây giờ tụi em phải hết sức cảnh giác,tốt nhất là lúc nào cũng đi chung và phải luôn nhớ cho vệ sĩ theo sau biết chứ.

- Dạ tụi em hiểu rồi.

Lan Anh suy nghĩ một hồi rồi quay sang hỏi hai người:
- Nhưng mà hắn trong tối, mình ngoài sáng cứ như thế cũng không phải là cách, thêm nữa Thanh Thanh đang có bầu, em sợ người hắn muốn đối phó là Thanh Thanh thôi, như thế sẽ rất nguy hiểm cho bạn em không.

- Chuyện đó em yên tâm,giờ chị dâu đang ở nhà của anh cả rồi,có anh cả và mọi người để ý,thêm nữa có vệ sĩ bảo vệ từ xa,hắn sẽ không làm gì được nhưng em thì khác.

Lan Anh nghe nói đến mình thì ngạc nhiên, cô tròn mắt nhìn Đăng Khoa:
- Sao lại là em, em không hiểu.

- Thật ra mục tiêu lúc đầu nhắm vào là em, chị dâu chỉ là bị bắt cùng thôi.

- Nhưng em đâu quen biết hay thù hằn gì với tên đó chứ.

- Em không biết nhưng ba em và anh cả thì biết rất rõ hắn đó.

- Vậy theo như anh nói là hắn muốn bắt em để uy hiếp ba em và anh họ.

- Chính xác.

.

Chương 133


Vậy bây giờ em phải làm sao. Hơn nữa em sợ rằng tên đó chắc giờ đã thay đổi mục tiêu rồi đúng không anh.- Anh cả và anh cũng đoán được giờ lực chú ý sẽ ở trên người chị dâu rồi.

- Vậy có nên nói cho Thanh biết không.

- Không nên,như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và em bé trong bụng. Với lại chị dâu biết cũng không thay đổi được gì cả.

- Em nghĩ anh hiểu sai tính cách của con bạn thân của em rồi, anh đừng nhìn bề ngoài nó cười cười hiền lành như thế, nhưng mà đụng truyện thì sẽ khác đó nha.

- Em không nói quá tính cách chị dâu đấy chứ. Anh nhìn ngang nhìn dọc chị dâu đâu giống em nói, Hữu Minh có phải không em.

- Haizzz,anh ba à vợ em nói chính xác đó, anh chưa chứng kiến cảnh chị dâu ra tay đâu, đến giờ nhớ lại em với anh cả vẫn còn rùng mình đó.

Thấy cả hai nói thế khiến cho Đăng Khoa ngẩn ngơ với suy nghĩ thoáng hiện cảnh bạo lực của Thanh Thanh với đám đầu gấu, nhưng nghĩ kiểu gì anh cũng không tin cứ nghĩ hai đứa phóng đại lên thôi.

Nhưng chỉ vài tháng sau thì Đăng Khoa cũng hiểu được là hai đứa em mình không hề phóng đại chị dâu mà chuyện đó phải vài tháng sau anh mới được tận mắt chứng kiến.

Không bàn vấn đề về chị dâu nữa mà ba người ngồi một lúc thì Lan Anh bỗng nhớ ra cô đứng bật dậy nói:

- Chết cha,nãy giờ quên một chuyện.


- Chuyện gì thế em

Hữu Minh cũng đứng lên theo cô rồi cầm tay hỏi, cô nhìn anh rồi nói:

- Lúc nãy em có nói với mấy đứa bạn là em với anh sẽ qua phòng với tụi nó, nhưng vào gặp anh Khoa cái nói chuyện hồi em quên luôn chuyện này. Giờ sao đây.

- Không sao đâu,chắc bạn em cũng không để bụng đâu, có khi họ về rồi cũng lên

- Thôi không nói với hai anh nữa,em chạy qua bên đó coi xem tụi bạn em còn ở đó không hay về rồi.

- Ừ,em đi đi nếu họ còn thì qua nói với anh để anh với anh ba qua luôn.

- Oke,em đi trước.anh ba ngồi chơi nhé.

- Ừ.

Nói xong cô đi vội ra khỏi cửa để đi qua phòng mấy người bạn của mình, bước vào thì đã thấy không còn ai hết mà chỉ còn nhân viên đang dọn dẹp, thấy thế cô liền hỏi:

- Mấy người ở phòng này về hết rồi hả anh phục vụ.

Người nhân viên nghe có người hỏi thì dừng tay lại đứng lên nhìn cô, phát hiện ra người yêu của ông chủ, cậu vội trả lời:


- Dạ thưa bốn người họ vừa ra khỏi phòng xong. Nếu giờ cô đi ra khéo gặp đó.

- Vậy thì cám ơn anh nhiều.

Cảm ơn xong,cô cũng rảo bước đi ra ngoài lễ tân kiếm bạn mình. Vừa đúng lúc mấy cô bạn đang tính tiền ở quầy lễ tân,cô liền chạy lại vỗ vai bạn:

- Mấy bà về sớm thế, tôi chạy qua mà mấy bà bỏ về hết rồi là sao.

Một người bạn thấy Lan Anh chạy lại cũng khá là ngạc nhiên vì họ nghĩ chắc gì Lan Anh và người bạn trai sẽ qua,thêm nữa họ không muốn làm kỳ đà nên mới rủ nhau về.Vì không để bạn buồn người bạn học đã lên tiếng nói:

- Tụi mình thấy để khi khác gặp nhau cũng được,hơn nữa tụi mình không muốn làm bốn cái bóng đèn sáng, với lại tối rồi mà ăn cơm tó nữa thì khó tiêu lắm.

Cô nghe bạn mình nói thì phì cười ra nhưng cũng không quên quay qua bàn lễ tân nói:

- Không cần tính tiền của bạn tôi, có gì tính vào phần tôi.

Nhân viên kế toán thấy cô nói thế thì gật đầu rồi bỏ cái hóa đơn của mấy người bạn lại trong sổ.Xong cô quay sang nói với mấy bạn mình:

- Hôm nay là nỗi của mình,coi như thay lời xin lỗi mấy bồ nha, bữa khác gặp mặt tụi mình nói chuyện nhiều hơn được không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.