Hạnh Phúc Của Em

Chương 37: NGĂN CẢN



2 cơ thể dường như chìm đắm trong men say tình. Muốn ngừng cũng chẳng thể ngừng được. Hắn ôm chặt Sa Sa vào lòng như con thỏ nhỏ bé, mà vuốt ve, cưng nựng

- đừng để người khác chạm vào em .... anh không muốn! (hôn khẽ lên mái tóc mềm)

Sa Sa trở nên yếu đuối từ lúc nào không hay, dù chân cô đang đau nhói lên từng hồi... nó cũng chẳng nhằm nhò gì sau cú sốc mà Hoàng Ân mang đến cho trái tim mong manh này của cô

- tôi có lỗi với chị ấy, tôi mong đây là lần cuối chúng ta tiếp tục thế này... 

Cô ôm chầm tắm khăn quấn quanh người, nhặt quần áo lên mặc lại rồi trở về phòng. Hoàng Ân chẳng níu kéo hay oán trách cô

- cuối cùng? 

- đúng , là cuối cùng. Thiếu gia đừng quá tham lam như vậy, đứa nhỏ hoàn toàn không có tội... mà cũng đúng! Từ nhỏ thiếu gia đã được nằm trong chăn ấm nệm êm, thiếu gia đâu hiểu số phận của những đứa trẻ đáng thương và tội nghiệp.... như tôi chẳng hạn (khóc òa)

Sa Sa đóng cửa thật mạnh, chạy nhanh về phòng mình. Trời cũng đã tầm 7 giờ sáng, Khải gia hôm nay em đềm hẳn, chẳng nghe tiếng chửi rũa của Liễu Trinh, cũng chẳng thấy bóng dáng phu nhân đâu

- Sa Sa hả con? hôm nay con thư thả đi đâu cho khuây khỏa đi, phu nhân cùng với... (Vú Hoa dừng kịp lúc, bà định nói rằng phu nhân cùng Liễu Trinh đi khám thai)

- dạ, con hiễu rồi , vậy con xin phép ra ngoài nha Vú (Sa Sa mệt mõi đáp lời)

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lúc này, cô chả biết mình nên đi về đâu, cô liền mở túi ra, cầm địa chỉ mà Chí Dĩnh đưa cho cô hôm trước

Chiếc xe boong boong chạy đến khách sạn của Chí Dĩnh, khung cảnh nơi đây khá hữu tình và mê đắm lòng người

- chào cô, cô là Thy Sa Sa phải không ạ? (một nhân viên phục vụ bước đến hỏi)

- à, vâng... chính là tôi! (rụt rè trả lời)

- giám đốc chúng tôi có nói, khi cô đến thì để cô tự do trong vườn này, xin mời cô, cô cứ tự nhiên nhé

Là Chí Dĩnh dặn ư? hắn với cô chỉ gặp nhau đúng có 1 lần thôi mà? sao hắn lại tốt với cô như vậy? Điệu bộ tốt bụng của những ngườ đàn ống khiến cô run sợ thật! ai cũng chỉ được lúc ban đầu, họ không bao giờ nghĩ cho người phụ nữ họ yêu thương

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trước khi đến phòng khám, Trịnh Trâm đã cho người mua chuộc vị bác sĩ, chờ Liễu Trinh và phu nhân đến, bà giả vờ đứng phía sau đế quan sát tình hình

- bác sĩ, mẹ và đứa bé ổn cả chứ? (phu nhân có vẻ nghi ngờ)

- thai đã được 2 tháng, gia đình cần chăm sóc chu đáo hơn cho thai phụ, cô ấy có vẻ như không được thoãi mái tinh thần và đặc biệt, người cha chắc chắn phải có trách nhiệm quan tâm chăm sóc vợ. Bà nhìn xem, cô ấy gần guộc và mất sức quá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.