Hạnh Phúc Của Em

Chương 41: ĐẮNG CAY (2)



- cô ơi, cô hãy bình tĩnh... lý do cô mất đứa trẻ là vì cô sử dụng thuốc ngừa thai và thuốc an thần quá liều lượng.... (y tá có những lời giải thích mong ổn định được Sa Sa)

Lúc này, cô không muốn nghe bất kỳ lời nói nào nửa cả, cô mệt mõi lắm, cơ thể cô mà chính cô còn không kiểm soát được thì làm sao cô có thể làm một người mẹ tốt của con mình. Cô cứ khóc rồi lại cười, dưới sàn là nhiều mảnh vụn vỡ toang nằm lênh láng

Mọi người chứng kiến nhưng không biết làm gì khác ngoài những lời động viên an ủi cô. Chí Dĩnh đang có cuộc họp quan trong nhưng khi nghe tin cô như vậy, liền chạy thật nhanh đến bên cô

- mọi người tránh ra ... (tiếng anh từ xa đi lại)

Ai ai cũng ngỡ ngàng, lúc này đáng lý ra anh phải ở trong phòng họp chứ? sao có thể chỉ vì người con gái lạ mặt này mà hủy bỏ tất cả?

- không sao rồi (ôm cô vào lòng vỗ về) ngoan đừng khóc nữa

Sa Sa không những không nín mà ngày khóc càng to hơn, Cô ôm chặt lấy người Chí Dĩnh, nước mắt thắm ướt cả bộ áo trắng trên người anh. Cô nấc lên từng tiến, nỗi đau như đang nghẹn lại trong người cô

- tôi giết con của mình rồi.... (cuối cùng thì cô cũng cất tiếng)

Trầm ngâm một chốc, Chí Dĩnh mới can đảm mặt đối mặt với Sa Sa, hai tay anh đặt trên hai bờ má hồng hào đầy những giọt nước mắt. Anh lau đi, thở dài rồi từ tốn

- chỉ là đứa trẻ đó chưa đến lúc đến với thế giới này, đừng tự hành hạ mình như vậy, nhìn xem (bàn tay cô cũng đẫm vết máu khi nãy ném lọ thủy tinh)

Cô rụt tay lại, một mảng máu to bám trên áo anh. Điều mà anh cảm thấy phẫn nộ nhất chính là nhìn thấy người con gái này đang bị một thứ gì đó dằn vặt chính mình. Rõ ràng sự việc này xảy ra là điều mà không ai mong muốn. Nhưng biết làm sao được khi cô còn quá ngây thơ để hiểu hết

- anh tránh xa tôi ra đi, con người tôi ghê tởm lắm, anh không thấy sao (giơ miếng thủy tinh vở trước mặt Chí Dĩnh) tôi bảo anh đó, anh nghe thấy không? (cảm giác hoảng loạn ập đến)

Chí Dĩnh càng bước đến gần cô hơn. Cánh cửa mở toang ra, trước mắt hai người là thân hình cao to, vạm vở, đang thở từng cơn hồng hộc. 

Sa Sa thấy hình bóng đó, càng sợ hải hơn, cô chui rút vào trong chăn, hét lên từng tiếng gây xé lòng Chí Dĩnh. Hoàng Ân đi đến giường, rũ bỏ chiếc chăn ra, nhìn hình ảnh Sa Sa bây giờ, chỉ mới không gặp cô một chút mà cô đã trở nên như vậy

- các người đi hết đi, nếu không tôi sẽ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.