Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 59



Hoàng hôn, ánh ráng hồng chiếu rọi toàn bộ khoảng sân nhìn rất ấm áp và hạnh phúc. Mạc Ngôn nằm trên ghế, trong ngực ôm Lưu Tiểu Nguyên. Hai người nhỏ giọng tươi cười nói chuyện, khung cảnh thật ngọt ngào. Cây nho bên cạnh đã chín trĩu cành, cây hải đường lại sắp héo tàn. Thời gian hạnh phúc giống như phải giành giật lấy, hưởng thụ thêm một giây tương đương với bất an thêm một phần. Nhưng hai người không ai biểu lộ sự bất an này ra ngoài.

Lưu Tiểu Nguyên nằm trước ngực Mạc Ngôn, lưu luyến nhìn hết thảy mọi thứ quen thuộc trong sân. Không đầy mấy ngày nữa, mọi thứ nơi đây đều chỉ có thể trở thành dĩ vãng. Thủ tục xuất ngoại hầu như đã chuẩn bị xong, chỉ cần nhận tiền là hai người sẽ cao bay xa chạy. Nhưng thời gian xuất ngoại càng tới gần càng khó chia lìa, lưu luyến gia đình, lưu luyến người thân, lưu luyến tất cả mọi thứ ở đây. Hai người không nói gì nhưng ai cũng hiểu được trong lòng đối phương không nguôi day dứt.

Ngón tay vẽ lên cổ Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu hỏi: “Chúng ta đi rồi, có trở lại không anh?”

Mạc Ngôn không nói chuyện, vòng chặt cánh tay, môi hôn lên gương mặt cậu nhóc. “Có, chúng ta sẽ trở về. Nơi này có nhà của chúng ta mà.” Trở về sao? Mình không biết. Nên làm gì với mẹ bây giờ? Nếu bà biết con trai đã vứt bỏ mình thì sẽ đau lòng tới mức nào đây? Nhưng hiện tại mình không dám đối mặt với nước mắt của mẹ.

Cổng đóng chặt bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. Mạc Ngôn và Lưu Tiểu Nguyên kinh hoảng, nhìn thoáng qua nhau rồi cùng đứng lên. Mạc Ngôn đi tới mở cửa, chị ba mang dáng vẻ ưu thương đang đứng ngoài.

“Chị ba?” Lưu Tiểu Nguyên theo bản năng lùi một bước. Sao chị ba lại tới? Hay là chị ấy biết cái gì rồi?

Mạc Ngôn xấu hổ nghiêng người. “Mời vào!”

Chị ba không nhìn anh, đứng trên bậc thang nhìn Lưu Tiểu Nguyên hơi cúi đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Tiểu Nguyên, chị biết em đã quyết tâm nhưng vẫn muốn nói với em, ông nội nhớ em, mẹ em nhớ em.”

Chị ba mím chặt môi quay đầu đi, không cho người khác thấy lệ trong mắt mình. Cô cố nén hồi lâu mới nói tiếp: “Ông nội ốm. Tuy ông không nói nhưng ai cũng biết ông nghĩ gì. Có về hay không do chính em quyết định. Chị đi đây!”

Chị ba bước đi nhất quyết không quay đầu lại, lệ đã sớm nhòe mắt. Lưu Tiểu Nguyên đứng thẫn thờ trong sân, lòng hổng một lỗ lớn, ngơ ngác nhìn chị bước đi. Mạc Ngôn tới gần ôm lấy cậu nhóc đang hoảng hốt, gượng cười. “Tiểu Nguyên, về nhà thăm ông đi! Em nên đi đi!”

“Ừm!” Lưu Tiểu Nguyên bối rối gật đầu, lau nước mắt đuổi theo.

Mạc Ngôn nhìn Lưu Tiểu Nguyên chạy đi, bỗng nhiên cảm thấy lúc này gặp thoáng qua có lẽ sẽ không còn được gặp lại, nhất thời cảm thấy bối rối. “Tiểu Nguyên!”

Lưu Tiểu Nguyên đã chạy tới gần xe của chị ba nghe thấy tiếng gọi đầy lo âu liền quay đầu lại, thấy Mạc Ngôn đuổi theo. Mạc Ngôn mặc thêm áo khoác cho cậu, vuốt ve vai cậu gượng cười. “Trở về nhớ xin lỗi ông nội, đừng tùy hứng. Còn có… Còn có…” Mạc Ngôn không nói lên lời, trong ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khiến Lưu Tiểu Nguyên ê ẩm trong lòng.

Cậu ôm cổ anh nhỏ giọng nói: “Anh sợ cái gì chứ, không phải em đi sẽ không trở lại. Em về thăm ông nội, anh cứ ở đây chờ. Em sẽ quay lại nhanh thôi!”

Lưu Tiểu Nguyên ngồi trong xe quay đầu nhìn Mạc Ngôn đứng ở đó, trong lòng rất khó chịu. Cậu vẫy mạnh tay ý bảo anh vào nhà, đôi mắt ngấn lệ. Chị ba quay đầu nhìn Mạc Ngôn đứng trong gió, nhẹ nhàng thở dài.

Xe chạy thật lâu Lưu Tiểu Nguyên mới quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Ông nội làm sao vậy?”

“Tim loạn nhịp, huyết áp tăng. Bệnh chưa từng mắc phải đều phát cả ra, mấy ngày liền không ăn uống gì, bệnh viện cũng không chịu đi.” Chị ba ủ rũ nói.

“Tất cả mọi người chắc hận em lắm nhỉ? Em khiến gia đình thật mất mặt.” Lưu Tiểu Nguyên cố gắng giả vờ không sao nhưng giọng nói lại đắng chát. Chị ba vừa hận vừa đau xoa tóc cậu; nếu không có nghiệt duyên này, một đứa nhỏ chỉ biết làm nũng và bày trò làm sao có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, nói ra những lời bi thương chừng ấy chứ!

Tạo hóa trêu ngươi, trời không chiều lòng người! Một người như châu như ngọc, một người hữu ý hữu tình, đều là thanh niên tốt khó gặp, ông trời lại sắp xếp như vậy!



Lại bước qua cánh cổng lớn sơn đen của nhà mình thế nhưng Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy như đã cách cả mấy thế kỷ rồi. Có lẽ hết thảy đều là một giấc mộng, hôm nay và hôm qua rốt cuộc đâu mới là thật?

Ông nội nhắm mắt nằm trên giường, cánh tay khô héo đặt lên chăn nhìn thực tiều tụy. Lưu Tiểu Nguyên thấy chua xót trong lòng, dụi dụi mũi giả vờ bày ra khuôn mặt tươi cười lặng lẽ đi vào. Cậu ngồi bên giường, bướng bỉnh túm chòm râu bạc phơ của ông nội mà lay qua lay lại như thường ngày. Ông nội giật mình, cố gắng mở to mắt, trước mặt quả nhiên là thằng cháu đích tôn nghịch ngợm hay gây sự! Trong lòng nóng lên, đôi mắt xót xa, ông quay đầu không để ý tới cậu. Lưu Tiểu Nguyên cợt nhả bổ nhào lên người ông. “Ông nội! Ông nội! Sao không để ý tới con vậy? Ông nội tốt, ông nội ngoan, mau đứng lên đi, con đói bụng quá!”

Lưu Tiểu Nguyên dỗ dành liên tục còn hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc quý giá nào trên đời này. Nhất thời trong lòng ông nội thoải mái hẳn lên, cả người vui sướng mở to mắt nhìn cậu, khàn khàn nói: “Con còn biết về nhà sao? Về làm gì nữa?”

Lưu Tiểu Nguyên ngu ngơ, chị ba nãy giờ đứng một bên mau chóng nói: “Trở về là trở về thôi! Đứa nhỏ còn chưa ăn cơm! Tiểu Nguyên, ở trong này ăn cơm với ông, chị đi nói bác Hoàng làm mấy món em thích nhé.”

Ông nội gật đầu. “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”

Lưu Tiểu Nguyên cẩn thận nâng ông dậy, mặt tuy tươi cười nhưng trong lòng khổ sở và nặng nề vô cùng.

Mẹ cậu thấy con về liền cao hứng tự mình xuống phòng bếp làm điểm tâm. Trong lòng mọi thành viên gia đình đều cất giấu kế hoạch nguy hiểm nhưng không ai muốn nói ra, không ai muốn đâm thủng lớp giấy mỏng manh này. Tất cả mọi người cố gắng duy trì không khí hòa thuận vui vẻ đã lâu không thấy này, cố gắng nhân nó lên như bong bóng xà phòng.

Trên bàn xếp đầy đồ ăn sáng phong phú và điểm tâm ngon miệng. Lưu Tiểu Nguyên thích nhất chính là điểm tâm tự làm ở nhà này, mấy ngày nay chưa có nhét đầy dạ dày, hôm nay phải ăn cho no nê mới được. Cậu ăn từng miếng từng miếng, khóe miệng dính mảnh vụn cũng mặc kệ. Ông nội cười tủm tỉm lau giúp, đau lòng nói: “Nhìn con kia, đói bụng bao lâu rồi? Đồ ăn nhà làm vẫn ngon nhất nhỉ?”

Lưu Tiểu Nguyên gật đầu thật mạnh, việc này không thể nói trái lương tâm được, tay nghề của Mạc Ngôn so với bác Hoàng ở nhà thật sự thua xa không ít.

Ông nội thở dài, nhịn lời trách cứ lại. Đứa nhỏ trở về chứng tỏ nó đã biết khổ, không nên quở trách làm gì. Về nhà là tốt rồi, nói gì cũng thừa thãi cả!

“Ông ơi, cái này ngon lắm, ông ăn một miếng đi!” Lưu Tiểu Nguyên lấy muỗng nhỏ múc chút canh cá đưa lên miệng ông nội.

Thằng cháu đích tôn này là bảo bối quý giá nhất trong lòng ông, điều này chưa từng thay đổi. Ở trong lòng nó, ông nội mình đây vẫn quan trọng nhất!

Gánh nặng trong lòng buông xuống, ông nội bắt đầu thèm ăn như trước, nói với chị ba đang đứng hầu hạ bên cạnh: “Ba này, con mang rượu lại đây. Mang cho Tiểu Nguyên cái chén, thằng bé lớn rồi! Có thể uống rượu với ông!”

Chị ba do dự một chút nhưng vẫn mang rượu tới, vừa rót cho ông vừa dặn: “Ông uống một chút thôi.”

Ông nội uống cạn ba chén rượu, cao hứng nói: “Tiểu Nguyên, từ xưa tới nay có đứa nhỏ nào đi đường mà không vấp ngã chứ? Về nhà là tốt rồi, biết sai lầm là tốt rồi! Sau này đối nhân xử thế sẽ chín chắn hơn. Nhà Diệp Hách Na Lạp chúng ta tuyệt đối không thể để người ta coi thường được! Lòng ông đặt cả vào con rồi, vậy mà con còn không chịu thua kém ông!”

Chị ba căng thẳng liếc nhìn Lưu Tiểu Nguyên một cái, cậu chỉ lo cúi đầu ăn uống, lông mi đen nhánh che khuất ánh mắt phức tạp.



Ngôi nhà nhỏ ở Tây Sơn có một vị khách không mời mà đến.

Hiệu trưởng Lâm đột nhiên tới chơi khiến Mạc Ngôn hơi giật mình, mãi lâu sau anh mới bình tĩnh lại. Hiệu trưởng Lâm nhìn Mạc Ngôn, nhìn ngôi nhà nhỏ được bài trí rất ấm áp này, cảm thấy xúc động. Mạc Ngôn đã tốn biết bao công sức và tình cảm, cái nhà này giữ chặt trái tim hai người mất rồi!

“Mạc Ngôn, em không về thăm mẹ sao?” Không phải giọng nói trách cứ nhưng lại như mũi nhọn xuyên qua Mạc Ngôn. Nắm chặt hai tay lại, Mạc Ngôn nửa ngày không nói lời nào. Hiệu trưởng Lâm hòa ái nói: “Có phải sợ mẹ ngăn cản bởi em đã quyết không buông tay không?”

Mạc Ngôn im lặng gật đầu. Hiệu trưởng Lâm nhẹ nhàng thở dài. “Vậy hiện tại em tính thế nào?”

Mạc Ngôn cắn môi, khàn khàn nói: “Em và Tiểu Nguyên đã bàn bạc xong rồi, bọn em sẽ cùng nhau xuất ngoại. Cậu ấy có thể tiếp tục học tập, công việc của em cũng đã thu xếp ổn thỏa.”

“Nước ngoài cũng không phải nơi sống tốt, chuyện các em đối mặt thì vẫn phải đối mặt thôi. Mạc Ngôn, em có nghĩ không, Tiểu Nguyên còn là một cậu bé, áp lực mà nó gánh vác không ít hơn em là bao nhiêu đâu!”

“Em đã suy nghĩ, suy nghĩ rất cẩn thận. Tiểu Nguyên còn nhỏ nhưng cậu ấy cũng là một chàng thanh niên chân chính. Thứ cậu ấy cần không phải là sự bảo vệ của em mà là có thể đứng cạnh em, không lùi về sau. Có áp lực, có khó khăn, bọn em sẽ cùng nhau đối diện, điều này em không lo lắng.” Mạc Ngôn ngẩng đầu, chậm rãi mà kiên định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.