Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 21: 21: Bikini Trong Truyền Thuyết




Editor: YuuCửa hàng tiện lợi vào buổi tối không có quá nhiều người.
Mấy ngày nữa “bà dì” của Khương Hoan Du sẽ đến, cô cần phải dự trữ sẵn một ít ở nhà.

Cô cầm mấy bọc băng vệ sinh trên kệ rồi đi đến quầy thanh toán để trả tiền.

Lại không nghĩ tới Dư Thâm Lam đang đứng ở đó, trong tay cầm bình nước khoáng.
Cô vô thức ôm chặt bọc băng vệ sinh vào trong lòng, cảm thấy có chút xấu hổ.
Dư Thâm Lam nhìn đồ mà Khương Hoan Du mua thì quay đầu đi, rồi đi về phía cửa của cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa nói: “Chị, em đợi chị ở bên ngoài.”
Nhìn Dư Thâm Lam đi ra ngoài rồi Khương Hoan Du mới đi tính tiền.
Thật kỳ lạ, đã thế kỷ 21 rồi, tại sao việc đi mua băng vệ sinh vẫn khiến cô thấy xấu hổ như vậy chứ? Rõ ràng cả hai đều là những người vô cùng thẳng thắn ——
Nghĩ vậy, Khương Hoan Du cũng thấy khó hiểu về những gì mình đang suy nghĩ.
Cô thanh toán tiền xong, nhét băng vệ sinh vào trong túi rồi xách túi đi ra bên ngoài.
Gió đêm thổi tới có chút lạnh lẽo.
Dư Thâm Lam đứng ở cửa, ngửa cổ lên uống nước, hầu kết theo động tác uống nước mà chuyển động, Khương Hoan Du nhìn đến ngẩn cả người.
Tại sao…… Tại sao lại quyến rũ như thế chứ?
Nhận thấy có người vừa đi ra, Dư Thâm Lam buông chai nước xuống quay đầu nhìn Khương Hoan Du, nở nụ cười: “Chị, đi thôi.”
Khương Hoan Du chột dạ cúi đầu, nuốt nước miếng rồi gật đầu.
Bọn họ đi vào bên trong tiểu khu, đi chưa được vài bước, Dư Thâm Lam liền vươn tay ra, nói: “Để em giúp chị.”
“Không cần ——” Khương Hoan Du vội từ chối: “Cái này không nặng…”
Dư Thâm Lam “ồ” một tiếng, buông tay xuống.
“Cái này… Chị…”
“Hả?”
“Chị Tiểu Nhu không sao chứ? Nghe Khương Việt nói, hình như chị ý khóc rất lớn.”
Nhắc đến chuyện này, Khương Hoan Du lại càng thêm u sầu.


Cô lắc đầu, nói: “Cũng không biết nên nói như thế nào, có lẽ sẽ phải ly hôn.”
“Ly hôn?” Dư Thâm Lam có chút sợ hãi khi nghe hai từ này.
“Ừ, ly hôn.

Lâm Tiểu Nhu thật ra cũng chỉ là giận dỗi nên mới nói như vậy, nhưng buổi tối Đào Tử Khiêm —— Chồng cô ấy ấy, nói nhà ở để lại cho Lâm Tiểu Nhu, còn xe thuộc về anh ta.

Sáng mai đi làm thủ tục.”
“Đột nhiên sao lại thành ra như vậy? Không phải bọn họ đã yêu nhau rất lâu rồi sao?”
“Có lẽ là hai người không thích hợp.

Yêu lâu thì cũng có tác dụng gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là không có kết quả gì.”
Giọng điệu của Khương Hoan Du có chút nản lòng, Dư Thâm Lam thấy tâm trạng cô trùng xuống, muốn an ủi lại không biết nên nói cái gì.
Cậu chỉ thả bước chậm theo cô, bước chầm chậm theo cô trở về nhà.
Khi Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam về đến nhà, Khương Việt đang bận rộn rửa rau trong bếp, Lâm Tiểu Nhu thì ngồi yên lặng trên sofa, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào TV.
Dư Thâm Lam nói với Khương Hoan Du: “Em đi giúp Khương Việt.”
Cậu đi vào trong phòng bếp, Khương Hoan Du đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Nhu, ngồi xuống hỏi: “Có muốn đi ngủ một chút không?”
“Bữa tối còn chưa ăn, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Lâm Tiểu Nhu hoàn hồn, cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng đáy mắt đều tràn ngập sự mệt mỏi.
Khương Hoan Du vỗ vai cô, không nói thêm gì nữa.
Phía phòng bếp bên này, Khương Việt không yên tâm mà nhìn về phòng khách.

Dư Thâm Lam chạm vào cậu ta, nhắc nhở cậu ta đừng kích động.
Buổi tối ngày hôm nay, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng, mỗi người đều có những bí mật riêng.
Sáng sớm hôm sau.
Khương Hoan Du còn chưa tỉnh dậy, Lâm Tiểu Nhu đã rời giường rồi.
Khương Hoan Du nhớ sáng nay Lâm Tiểu Nhu với Đào Tử Khiêm còn phải đi làm thủ tục ly hôn, trong lòng không khỏi lo lắng.


Nhưng cô còn chưa lo lắng được bao lâu thì đã thấy Lâm Tiểu Nhu đăng trên ‘vòng bạn bè’.
Cô ấy thế mà…… Đăng giấy chứng nhận ly hôn.
Khương Hoan Du bất lực vỗ trán, Lâm Tiểu Nhu quả nhiên vẫn là Lâm Tiểu Nhu.
Cô đặt điện thoại xuống muốn quay lại giường nằm tiếp, lại không nghĩ Lâm Tiểu Nhu nhanh vậy đã trở về.
Lâm Tiểu Nhu đẩy cửa phòng ngủ của Khương Hoan Du, chạy vọt tới kéo Khương Hoan Du từ trên giường dậy, phấn khích nói: “Mau, mau thu dọn đồ đạc.”
“Thu dọn đồ đạc làm gì?”
“Đi chơi đó! Bạn học cùng lớp của Khương Việt đã hợp tác với mấy người khác mở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, đang kinh doanh rất thuận lợi.

Chúng ta thu dọn một chút rồi đi tới đó đi.”
“????? Cái gì với cái gì cơ……”
Khương Hoan Du hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô sờ trán Lâm Tiểu Nhu rồi lầm bầm: “Nhiệt độ bình thường, không sốt……”
“Này, hôm nay tớ ly hôn nhưng tâm trạng rất tốt.

Nếu đã được nghỉ phép thì chúng ta ra ngoài chơi vài ngày đi.

Dù sao cậu cũng đã từ chức, ở nhà chẳng phải cũng nhàn rỗi sao.” Lâm Tiểu Nhu cầm lấy tay Khương Hoan Du rồi đặt nó xuống, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Điều này làm Khương Hoan Du sinh ra ảo giác rằng cái người khóc lóc đến xé gan xé ruột ngày hôm qua là Lâm Tiểu Nhu giả.
“Nhanh nào, nhanh nào, Khương Việt cũng đi thu dọn đồ đạc rồi, chúng ta cũng thu dọn rồi đi chơi thôi!”
Khương Hoan Du bị Lâm Tiểu Nhu không trâu bắt chó đi cày (*), bị bắt rời giường rồi bị bắt đi thu dọn hành lý, rồi bị bắt kéo theo vali hành lý đi ra cửa.
(*) Không trâu bắt chó đi cày: nghĩa là ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng (Nguồn: coviet.vn)
Khi rời khỏi cửa, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cách trung tâm thành phố hơi xa, Khương Hoan Du ngồi tra bản đồ trong xe, nhận ra còn phải đi rất nhiều vòng đường núi nữa.
Cô nói với hai người ngồi ở ghế sau: “Hai người có chắc muốn tôi lái xe không? Tôi lái đường núi không được tốt đâu.”

Lâm Tiểu Nhu mở một gói khoai tây chiên ra, không chút ngại ngần mà nói: “Không sao đâu, cậu cứ lái đi, không phải còn có Khương Việt sao.”
Khương Việt lấy một miếng khoai tây lát từ chỗ Lâm Tiểu Nhu, gật đầu.

Nhưng Khương Hoan Du lại càng hoài nghi không biết liệu chuyến đi chơi lần này cô có chết non ở nửa đường không nữa.
“Khương Việt thi ba năm mới lấy được bằng lái xe, khả năng lái xe của nó còn kém hơn tớ đó?”
Khương Việt lại gật đầu, sau đó nói: “Chị, chị cứ yên tâm đi.

Đợi lát nữa đến đường núi, chị đổi để Dư Thâm Lam lái cho.”
“Hả? Dư Thâm Lam?”
“Đúng vậy, nó ở nhà chờ chúng ta, giờ chúng ta qua đón.”
“Cậu ấy cũng đi sao? Không phải cậu ấy còn phải đi làm sao?”
“Xin nghỉ rồi, dù sao cũng chỉ hai, ba ngày thôi mà.”
Vốn tưởng chỉ có ba người, không ngờ lại thành bốn người, Khương Hoan Du chưa chuẩn bị trước bất cứ thứ gì cả.
Lâm Tiểu Nhu nghe Khương Việt nói vậy, liền tặng cho cậu ta một ánh mắt vô cùng xinh đẹp, nói: “Dư Thâm Lam lái xe cũng ổn định.

Đúng không, Hoan Du?” Nói xong cô ấy còn nhướng mày với Khương Hoan Du, như có ý tứ gì khác nữa.
Khương Hoan Du giả vờ không nhìn thấy nó, rồi khởi động xe đi đón Dư Thâm Lam.
Cô có một dự cảm không được tốt lắm.
Khương Hoan Du lái xe đến nhà Dư Thâm Lam, Dư Thâm Lam đã chờ sẵn ở cửa.

Cậu để hành lý của mình vào trong cốp xe, sau đó vòng ra bên cạnh xe xem xét chỗ ngồi, cuối cùng quyết định ngồi vào ghế phụ.
Cậu vừa mới ngồi xuống, Khương Hoan Du đã hỏi cậu: “Cậu xin nghỉ sao?”
“Vâng.” Dư Thâm Lam trả lời: “Xin nghỉ ba ngày.”
Khương Hoan Du khẽ lắc đầu, quả nhiên, người trẻ tuổi thường rất tùy hứng.
“Chị, chị cứ lái xe ra khỏi trung tâm thành phố trước đi, sau đó để em lái.” Dư Thâm Lam chỉ vào bản đồ chỉ dẫn, nói với Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du “ừ” một tiếng, lái xe cũng đã quá mệt mỏi rồi, chứ đừng nói là lái đường núi.

Dư Thâm Lam nói vậy cô muốn còn không được.
Lái xe hơn hai giờ, vòng qua vài ngọn đồi, đến giờ nghỉ ăn trưa, rốt cuộc bọn họ cũng tới được khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Nhiệt độ trên núi thấp hơn vài độ so với trong thành phố, Khương Hoan Du vừa xuống xe liền nhịn không được mà hắt xì một cái.
Cô xoa xoa mũi mình, đột nhiên cảm thấy trên vai mình nặng hơn một chút.
Dư Thâm Lam vừa khoác áo khoác lên người cô.
Khương Hoan Du nhớ tới áo khoác ngày hôm qua còn chưa trả lại cho Dư Thâm Lam, liền nói: “Ngày hôm qua quên mất, lần sau cậu tới nhà tôi nhớ đem áo khoác về.”
Dư Thâm Lam chỉ cười mà không nói gì.

Khương Việt và Lâm Tiểu Nhu đứng đằng sau nghe được, Khương Việt khó hiểu mà hỏi: “Áo khoác gì cơ?”
Lâm Tiểu Nhu liền lôi Khương Việt đi xem phong cảnh trước mặt, nói: “Em quản nhiều như vậy làm gì.

Mau nhìn kìa, mấy đám mây ở đây trông thật giống trong mấy bộ phim tiên hiệp.”
Khương Hoan Du biết Lâm Tiểu Nhu cố ý, nhưng cũng không có cách nào để vạch trần sự cố ý của cô ấy.
Cô nhìn Dư Thâm Lam, nói: “Còn cả tiền mặt cậu cho tôi mượn nữa, đợi lát nữa tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Không cần đâu.

Nhưng nếu chị nhất định phải trả lại, chi bằng chị mời em mấy bữa ăn sáng đi.”
“… Ăn bữa sáng thì có hơi lạnh.”
“Bữa trưa hay bữa tối đều có thể, quyết định vậy nhé.”
Dư Thâm Lam dường như sợ Khương Hoan Du sẽ từ chối, cậu nói xong liền đi theo Khương Việt và Lâm Tiểu Nhu về phía trước.

Khương Hoan Du vuốt lại mấy sợi tóc mai của mình bị gió thổi ra sau tai, thầm nghĩ, tại sao Dư Thâm Lam lại chạy nhanh như vậy chứ, cô…Cũng không có ý định từ chối mà.
Khu nghỉ dưỡng này là do bạn học hồi cao trung của Khương Việt và Dư Thâm Lam, Từ Tấn cùng với mấy người nữa mở ra.

Từ Tấn còn đặc biệt ra ngoài để đón tiếp bọn họ, cũng chọn cho bọn họ hai căn phòng tốt nhất.
Ăn cơm trưa xong, Khương Việt và Dư Thâm Lam mang hành lý về phòng, rồi cũng không biết theo Từ Tấn đi đâu.
Khương Hoan Du cũng không muốn quản bọn họ, vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng Lâm Tiểu Nhu lại thần thần bí bí mở vali hành lý ra, rồi ném một bộ quần áo về phía Khương Hoan Du.
“Nào, mau thay đi, chúng ta cùng tới suối nước nóng.”.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.