Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 29: 29: Ôm Nhau Ngủ




Editor: YuuBà dì tuyệt vời của Khương Hoan Du đến thật đúng lúc.
Ở nhà Dư Thâm Lam không có thứ đó.

Không để cho Khương Hoan Du rời đi, cậu tự mình lái xe đến một cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua nó.
Khi trở về, Khương Hoan Du đã ngủ say.
Dư Thâm Lam đặt mọi thứ xuống rồi bước qua chúng.

Cậu đi tới đắp chăn cho Khương Hoan Du, nhưng hành động nhỏ đó đã đánh thức Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du vẫn còn ngái ngủ.

Cô ngồi dậy, dụi mắt, nói: “Cậu về rồi sao?”
“Vâng, em…Em không biết chị sử dụng nhãn hiệu nào, nên đã mua rất nhiều.

Chị có muốn…Vào phòng tắm trước không?”
Khương Hoan Du tỉnh táo ngay lập tức.

Cô nhanh chóng rời khỏi giường, sợ rằng mình sẽ làm bẩn ga trải giường của Dư Thâm Lam.
Cô lúng túng đứng ở cạnh giường, nói: “Tôi không nghĩ mình nên ngủ trên giường của cậu.

Nhỡ đâu nó bị bẩn thì sẽ rất khó giặt.

Hơn nữa…Để một thằng con trai như cậu giặt nó có hơi ngại.”
“Không sao, dù sao em cũng đã từng giặt nó một lần rồi mà.” Dư Thâm Lam nói.

Cậu nhìn Khương Hoan Du đứng chân trần trên sàn nhà, liền tiến tới để cô dẫm lên mu bàn chân của mình.
Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần.

Khương Hoan Du vẫn đắm chìm trong câu nói vừa rồi của Dư Thâm Lam, cô lúng túng cúi đầu, vô cùng xấu hổ.
“Lúc đó…Cậu giặt ga trải giường sao?”
Dư Thâm Lam ôm Khương Hoan Du vào trong lòng, tựa cằm vào đỉnh đầu cô, nói: “Vâng, trong lúc giặt ga trải giường, vừa buồn lại vừa tức giận.

Chị xem chị đã làm gì với em lúc đó chứ.”
Bốn năm trước, bọn họ đã làm chuyện không thể diễn tả được.

Cả Dư Thâm Lam và Khương Hoan Du đều không có kinh nghiệm, Khương Hoan Du ra rất nhiều máu, máu nhuộm đỏ cả cái ga trải giường.
Khương Hoan Du cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại chuyện đó.
Bây giờ Dư Thâm Lam lại nhắc đến nó nhiều lần như vậy, hơn nữa lời nói dường như đều muốn trách cứ sự thờ ơ lạnh nhạt của Khương Hoan Du đối với cậu năm đó.
Khương Hoan Du mềm lòng, xin lỗi cậu: “Tôi luôn biết rằng mình có lỗi với cậu.

Thật ra tôi cũng rất buồn, tôi buồn không kém cậu đâu.”
Dư Thâm Lam sửng sốt.


Cậu hơi buông lỏng Khương Hoan Du ra, nhưng Khương Hoan Du lại ôm chặt cậu ngay lập tức.
Cô dựa vào lồng ngực cậu, nói: “Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, và nó đã thay đổi con người tôi từng chút một.

Trước đó, dù có thích cậu nhiều đến mức nào, tôi cũng đã quyết định sẽ không nói ra bất cứ lần nào trong cuộc đời mình.”
“Chị…Tại sao?”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy quá nhiều ví dụ về sự đau khổ trong tình yêu.

Tôi sợ, tôi sợ ở bên cạnh một người nào đó.

Khi tôi dành quá nhiều cảm xúc cho người đó rồi cuối cùng không nhận lại một chút gì, tôi sợ mình sẽ đánh mất chính mình.

Tôi rất ích kỷ, tôi cũng muốn được yêu, nhưng tôi không muốn trải qua thử thách.

Vì vậy, khi lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cố che giấu những cảm xúc trong tim mình lại.

Nếu không có sự cố vào đêm đó, có lẽ sẽ chẳng ai biết tới nó.”
“Chị…”
“Nếu lúc nào cậu rảnh, tôi sẽ đưa cậu tới gặp người đó.

Sau khi gặp người đó, có thể cậu sẽ hiểu tôi hơn.

Nếu cậu hiểu, thì…Hãy tha thứ cho sự tàn nhẫn của tôi đối với cậu trước đây.”
Dư Thâm Lam ôm chặt Khương Hoan Du, cảm nhận được cô đang ở trong vòng tay mình.

Cậu muốn nói rằng cậu đã tha thứ cho cô từ rất lâu, nhưng giờ cậu không còn sức để nói nữa.
Cậu chỉ muốn dùng sức mạnh duy nhất của mình để ôm Khương Hoan Du thật chặt.

Cậu sẽ không bao giờ để mất cô trong cuộc đời nữa.
Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, Dư Thâm Lam thức dậy trước.

Cậu liếc nhìn điện thoại của mình, đã đến lúc phải thức dậy.
Lúc ngủ, Khương Hoan Du đều ngủ không được sâu.

Dư Thâm Lam cẩn thận nhấc chăn lên, sợ sẽ đánh thức cô.

Sau khi thay quần áo, đánh răng rửa mặt trong phòng tắm xong, Dư Thâm Lam bước tới giường.

Khương Hoan Du vẫn đang ngủ.
Cậu không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô khẽ giãy giụa một chút rồi lại lăn ra ngủ tiếp, cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Cậu khẽ mỉm cười, rồi đứng dậy đi tìm chìa khóa dự phòng, đặt nó ở trên tủ cạnh giường ngủ.
Tiếng động phát ra từ bên ngoài của Dư Thâm Lam đặc biệt nhẹ nhàng, Khương Hoan Du dần tỉnh lại sau khi cậu rời đi.
Trong một căn phòng xa lạ cùng một chiếc giường xa lạ, sau khi Khương Hoan Du tỉnh táo lại, điều đầu tiên cô làm chính là kiểm tra xem có bị dây rớt gì ra vào đêm qua không.
May mắn thay, ga trải giường vẫn còn sạch sẽ.

Cô không muốn bạn trai phải làm điều đó vào ngày đầu tiên sau khi bọn họ bắt đầu hẹn hò.
Khương Hoan Du nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn.

Có lẽ Dư Thâm Lam đã tới chỗ làm.
Một chiếc chìa khóa được đặt ở trên tủ cạnh giường ngủ.

Dư Thâm Lam đã gửi tin nhắn cho cô, nói rằng đó là dành cho bạn gái của cậu.

Khương Hoan Du một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc chìa khóa, nụ cười trên môi rạng rỡ như mặt trời.
Khương Hoan Du không ở lại nhà Dư Thâm Lam quá lâu, cô đã rời đi sau khi dọn dẹp mọi thứ.

Ngày hôm qua trước khi rời khỏi nhà mình, nhà bếp vô cùng bừa bộn, bây giờ cô cần phải nhanh về nhà để dọn dẹp.
Trong giờ nghỉ trưa, Dư Thâm Lam đã xin nghỉ làm vào buổi chiều.

Trong lúc thay quần áo trong phòng thay đồ, một đồng nghiệp nam đi tới trêu chọc Dư Thâm Lam: “Tiểu Dư, xin nghỉ để đi hẹn hò với bạn gái sao? Tôi không ngờ mắt nhìn người của cậu cũng không tệ nha.

Mặc dù bạn gái của cậu có lớn tuổi hơn, nhưng trông cô ấy rất trẻ trung và xinh đẹp.”
“Vậy sao?” Dư Thâm Lam nghĩ tới Khương Hoan Du, mỉm cười, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Cậu bây giờ đã có một người bạn gái xinh đẹp như vậy ở cạnh, còn Tiểu Giang, thật đáng tiếc…Tôi nghe nói sáng nay cô ấy đã xin từ chức, cậu nghĩ có phải vì…”
Giang Thiên Chỉ không đến làm việc vào sáng nay, một y tá khác đã tới hỗ trợ Dư Thâm Lam.

Dư Thâm Lam cũng không quan tâm đến chuyện riêng của Giang Thiên Chỉ, vì vậy cậu cũng không hỏi bất cứ điều gì.

Mối quan hệ giữa hai người bây giờ thật sự quá xấu hổ khi gặp nhau.
Những điều Giang Thiên Chỉ nói vào tối qua thật sự đã làm xấu đi hình ảnh của Dư Thâm Lam.

Bây giờ, Dư Thâm Lam thậm chí còn không muốn gặp lại cô ấy.
“Cho dù có là gì đi chăng nữa, đó cũng là việc riêng của cô ấy, không liên quan đến tôi.”
“Cậu cũng thật sự rất tàn nhẫn đó.

Mọi người đều có thể nhìn ra cô ấy thích cậu, mỗi ngày đều tận tình chăm sóc cậu, vậy mà cậu một chút cũng không hề quan tâm tới người ta.”
“Cô ấy không nói rõ ràng rằng tôi đã từ chối cô ấy.


Ngày thường tôi cũng cố gắng lảng tránh và phớt lờ cô ấy, tôi không nghĩ mình đã làm sai chuyện gì cả.”
“Nhưng trong chuyện tình cảm thì làm gì có đúng sai chứ?”
Đồng nghiệp kia thở dài, mở tủ ra lấy quần áo để thay.
Dư Thâm Lam đã thay đồ xong, cậu nghĩ đến lời nói vừa rồi của đồng nghiệp kia, lặng lẽ đóng cửa tủ quần áo lại.
Đúng, trong chuyện tình cảm thì làm gì có đúng sai chứ.
Cậu nhớ tới những gì Khương Hoan Du đã nói tối qua, cô hy vọng cậu sẽ tha thứ cho cô.

Có lẽ, cô đã đúng.
Sau khi hoàn thành xong mọi việc, Dư Thâm Lam chào các đồng nghiệp rồi rời khỏi phòng khám.
Dưới ánh nắng của những ngày cuối thu đầu đông, cậu đạp xe trên đường hòa lẫn vào dòng người.

Cảm giác thật tuyệt, có thể được tận hưởng không khí trong lành như vậy.
Khi Dư Thâm Lam đến nhà Khương Hoan Du, cô vẫn đang cọ rửa đống bát đũa ngày hôm qua.

Cô đeo găng tay nhựa ra mở cửa, bất ngờ hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Không phải lúc này đang là giờ làm việc sao?”
“Đã xin nghỉ rồi.”
“Sao lại xin nghỉ? Không phải công việc của cậu đang rất tốt sao?
“Bởi vì chiều nay có việc vô cùng quan trọng, với lại chỉ là xin nghỉ phép thôi.”
Thấy Dư Thâm Lam nghiêm túc như vậy, Khương Hoan Du để cậu đi vào, trong lòng tự hỏi.
Cô hỏi: “Việc quan trọng gì?”
“Chị quên rồi sao? Chị bảo nếu em có thời gian rảnh thì sẽ đưa em đi gặp một người.” Dư Thâm Lam nói, sau đó tháo đôi găng tay trong tay Khương Hoan Du ra.
Khương Hoan Du nghĩ về nó, chần chừ một chút.
Đưa Dư Thâm Lam tới gặp Như Nhược Thủy, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì Dư Thâm Lam đã tháo đôi găng tay của cô ra rồi đeo vào.

Dư Thâm Lam nhìn xung quanh rồi đi đến nhà bếp.
“Chị, việc nhà sau này cứ để em.”
“Cậu nghĩ tôi thậm chí không thể làm tốt những việc này sao?”
“Không, là em không muốn chị phải làm việc.”
Dư Thâm Lam quay lại, mỉm cười với cô.

Khương Hoan Du thật sự muốn lao đến siết chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu, cô muốn xem rốt cuộc bên trong nó chứa những cái gì, sao có thể nói ra mấy câu ngọt ngào như vậy chứ.
Dư Thâm Lam giúp Khương Hoan Du dọn dẹp nhà bếp xong, hai người đi ra ngoài ăn trưa đơn giản, sau đó Khương Hoan Du lái xe đưa Dư Thâm Lam đến bệnh viện tâm thần.
Càng đến gần nơi đó, tâm trạng của Khương Hoan Du càng thêm nặng nề.
Lần cuối cùng cô gặp Như Nhược Thủy chính là một ngày sau Tết Trung thu, lúc đó hai người bọn họ không được vui vẻ lắm.
Không biết trong khoảng thời gian này, tình hình của Như Nhược Thủy có tốt hơn không.
“Chị, chị muốn em gặp ai vậy?”
Nhìn bệnh viện ở trước mặt, Dư Thâm Lam có linh cảm xấu.
Khương Hoan Du lái xe vào, nói: “Đó là chị họ của tôi.”
“Chị họ của chị?”
“Ừ, chắc Khương Việt chưa nói với cậu, chúng tôi có một người chị họ đang điều trị ở trong bệnh viện tâm thần.”
“Chị…”
“Khi tôi còn nhỏ, tình cảm của chúng tôi rất tốt.

Lúc ấy tôi còn quá nhỏ, tôi đã chứng kiến chị ấy yêu và bị bỏ rơi, sau đó chị ấy đã cố gắng tự tử rất nhiều lần.

Tôi thật sự rất sốc, vì vậy…”
“Vì vậy, chị mới từ chối chuyện tình cảm nam nữ sao?”

Khương Hoan Du cố gắng để mình bình tĩnh nhất có thể.

Cô dừng xe, quay sang mỉm cười với Dư Thâm Lam: “Có lẽ bây giờ cậu sẽ cảm thấy khó tin, tại sao cái bóng của chị ấy lại lớn với tôi như vậy.

Nhưng nếu cậu nhìn thấy chị ấy, cậu sẽ biết, tại sao tôi lại làm như vậy.

Tình yêu tồi tệ thật sự đủ để hủy hoại một con người.”
Dư Thâm Lam sững sờ.

Cậu vô cùng ngạc nhiên, thật sự có chút không thể tưởng tượng được.
Hôm nay Như Nhược Thủy không ở trong phòng, thời tiết rất đẹp nên dì Vương dẫn cô ấy đi dạo trong khu vườn nhỏ.
Khương Hoan Du đi cùng Dư Thâm Lam, hai người tìm thấy cô ấy ở góc đài phun nước trong khu vườn nhỏ.
Như Nhược Thủy mặc một chiếc váy màu trắng, không còn nhìn thấy bộ đồ dành cho bệnh nhân tâm thần nữa.

Cô ấy sưởi ấm mình trong ánh nắng mặt trời, mái tóc dài sẫm màu buông xuống vai.

Trông cô ấy lúc này giống hệt như một người bình thường.
Khương Hoan Du không dám để Như Nhược Thủy nhìn thấy bất cứ ai.

Vì vậy cô nói với Dư Thâm Lam: “Cậu ở đây chờ tôi, chị ấy có thể không thích nhìn thấy người lạ.

Sau khi gặp chị ấy xong, chúng ta sẽ cùng trở về nhà.”
Dư Thâm Lam gật đầu, nói: “Vâng, em biết rồi.
Khương Hoan Du đi đến bên cạnh đài phun nước, gọi Như Nhược Thủy: “Chị.”
Như Nhược Thủy quay lại.

Sau khi nhìn thấy Khương Hoan Du, cô ấy vội vàng đi tới kiểm tra trán cô.
“Lần trước chị đã làm em bị thương, em có sao không? Để chị xem vết thương…”
“Không sao đâu, đã lành rồi.” Khương Hoan Du cầm tay Như Nhược Thủy, mỉm cười với cô ấy.
Dường như Như Nhược Thủy đang trong trạng thái rất tốt, thật sự giống như một người bình thường.

Nếu cô ấy luôn có thể nhạy cảm như vậy, có lẽ cô ấy đã sớm được rời khỏi đây và sống một cuộc sống bình thường.
“Không sao, không sao rồi.” Như Nhược Thủy vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Khương Hoan Du, bây giờ cô ấy đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy cô vẫn ổn.

Cô ấy dẫn Khương Hoan Du tới chỗ đài phun nước, nói: “Dì Vương nói hôm nay trời rất đẹp nên đã để chị đi tắm nắng một chút.

Nhìn kìa, có phải đài phun nước ngày hôm nay đặc biệt đẹp không?”
“Vâng, nó rất đẹp.”
“Nếu có nước, sau này sẽ có thêm gió, rồi sẽ có thêm quần áo.” Khi dì Vương đến chỗ bọn họ, dì ấy gọi Như Nhược Thủy, tình cờ đi ngang qua chỗ Dư Thâm Lam đang đứng.
Dì Vương chưa bao giờ nhìn thấy Dư Thâm Lam nên đã nhìn cậu nhiều hơn một chút.
Như Nhược Thủy và Khương Hoan Du cùng quay lại.

Khương Hoan Du nhìn thấy Dư Thâm Lam, cô muốn giới thiệu cho bọn họ biết, nhưng chưa kịp nói ra, Như Nhược Thủy đột nhiên buông tay Khương Hoan Du ra.
Đôi mắt của Như Nhược Thủy cứ nhìn chằm chằm vào Dư Thâm Lam, hai mắt tràn ngập cảm xúc và tích tụ nước.

Cô ấy vội vàng chạy tới ôm chặt Dư Thâm Lam..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.