Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 49: 49: Tất Cả Sự Tức Giận Cãi Lộn Cuối Cùng Đều Sẽ Thua Bởi Tình Yêu




Editor: YuuTừ Uyển Khanh nhận được câu trả lời của Dư Thâm Lam, hòn đá trong lòng bà như được buông xuống.

Bà nhìn Dư Thâm Lam, nói: “Mẹ biết con đưa ra quyết định như vậy, trong lòng nhất định rất đau khổ.

Nhưng con vẫn còn trẻ, cũng không mất quá nhiều thời gian để quên con bé đó.”
“Mẹ, con chỉ là đồng ý sẽ trở về với mẹ.

Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc con sẽ chia tay với Hoan Du.”
Đôi mắt của Dư Thâm Lam vô cùng kiên định.

Từng câu từng chữ của cậu khiến Từ Uyển Khanh sững sờ.

Từ Uyển Khanh hỏi: “Con vẫn không đồng ý sẽ chia tay với con bé đó sao?”
“Không ạ.”
“Thâm Lam, rốt cuộc con bé đó có chỗ nào tốt chứ? Con bé đó lớn tuổi hơn con, lại bướng bỉnh.

Lần trước mẹ nói chuyện với nó, nó trực tiếp chống đối lại mẹ.

Một đứa con gái như vậy có chỗ nào để con thích chứ?”
Nghe Từ Uyển Khanh hỏi như vậy, Dư Thâm Lam chỉ cúi đầu mỉm cười.

Cậu nói: “Điểm nào cũng cô ấy cũng đều tốt.

Trong mắt con, khuyết điểm của cô ấy đều là ưu điểm.

Mẹ, mẹ ly hôn với ba đi, sau đó, con sẽ cùng mẹ xây dựng một cuộc sống tốt đẹp ở thành phố S.

Con sẽ không để mẹ một mình.

Nhưng…Con cũng sẽ không chia tay với cô ấy.”
Từ Uyển Khanh nói không nên lời.
Thật ra bà biết, Dư Thâm Lam chính là một đứa trẻ cứng nhắc, hiểu lý lẽ.

Một khi cậu đã xác định chuyện gì, gần như sẽ không có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng chỉ cần Dư Thâm Lam chịu quay trở về với bà là tốt rồi.

Nam nữ trẻ tuổi quan hệ lâu dài như vậy, chắc chắn sẽ có một lúc nào đó không thể tiếp tục kiên trì được.
Từ Uyển Khanh thầm nghĩ, cùng lắm thì bà nhịn hai người bọn họ một chút.
“Được rồi, dù sao con cũng đã đồng ý sẽ trở về với mẹ.

Những chuyện còn lại tùy thuộc vào con.

Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Từ Uyển Khanh nói xong thì rời đi.
Dư Thâm Lam không ngủ, cậu vẫn nằm đó đợi Khương Hoan Du đến.

Cậu không biết nên nói với Khương Hoan Du như thế nào về quyết định của mình.

Thật ra, cậu không muốn xa Khương Hoan Du.
Dư Thâm Lam đợi rất lâu, nhưng Khương Hoan Du vẫn chưa đến.

Cách đó không lâu, Khương Hoan Du nói cô rất nhanh sẽ tới nơi, nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi.

Cậu bắt đầu thấy bất an mà gọi điện cho Khương Hoan Du, nhưng trên điện thoại chỉ truyền đến một giọng nữ lạnh lùng.
Dư Thâm Lam có chút không yên lòng.

Cậu xuống giường, tiện tay cầm lấy áo khoác mặc vào, muốn đi ra bên ngoài chờ cô.
Khi cậu vừa ra cửa, liền nhìn thấy y tá phụ trách phòng bệnh của cậu.

Y tá nhìn thấy cậu, mỉm cười hỏi: “Muộn như vậy rồi cậu còn muốn đi đâu?”
“Bạn gái tôi chưa đến, tôi muốn xuống dưới đợi cô ấy.”
“Bạn gái cậu? Không phải cô ấy đã tới đây được một lúc rồi rời đi sao?”
Dư Thâm Lam sửng sốt, hoài nghi hỏi lại: “Chị nói cô ấy đã tới đây?”
“Đúng vậy, trước khi mẹ cậu rời đi thì cô ấy đã ở đây rồi.” Y tá không hiểu sao sắc mặt Dư Thâm Lam lại đặc biệt trở nên khó coi như vậy.

Cô ấy kỳ quái nhìn cậu, rồi đi làm việc của mình.
Dư Thâm Lam đứng sững tại chỗ một lúc lâu, một linh cảm rất xấu xuất hiện trong đáy lòng cậu.
Cậu không nghĩ nhiều, vừa phản ứng lại lập tức vội vã chạy ra ngoài.
Các y tá nhận ra cậu đang chạy, vội vàng hét lên: “Này, cậu đi đâu vậy?! Cậu không thể vận động mạnh đâu! Cậu còn chưa được xuất viện đâu!!!”
Nhưng dù y tá có hét lớn như thế nào, Dư Thâm Lam cũng đều không nghe được.
Trên đường phố vào ban đêm, đèn neon ở bên đường vẫn nhấp nháy, dòng xe cộ vẫn không ngừng chuyển động.
Dư Thâm Lam đi rất gấp, trên người cũng không mang theo gì.

Cậu không thể ngồi taxi, chỉ có thể chạy một đường như vậy.
Bệnh viện cách nhà Khương Hoan Du không xa, cậu cứ vậy mà chạy trên con phố sôi động.

Mọi thứ trên thế giới này dường như không còn liên quan đến cậu nữa.

Gió đêm tràn vào quần áo cậu, nhưng cậu không cảm thấy lạnh.
Cậu chỉ cảm thấy sự lo lắng bên trong mình gần như đã áp đảo cậu.
Khương Hoan Du ngồi xổm ở trước cửa, trong nhà cũng không mở đèn.

Cô không biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy trái tim mình như bị chia năm xẻ bảy, đặc biệt, đặc biệt đau.
Trong ngồi nhà yên tĩnh, chuông cửa đột nhiên vang lên, hết lần này đến lần khác, rất vội vàng.
Khương Hoan Du ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng tiếng chuông cửa cũng không ngừng vang lên.
Tiếng chuông cửa chói tai kéo dài một lúc lâu, Khương Hoan Du mới chậm rãi đứng dậy, yếu ớt xoay tay nắm cửa.

Khương Hoan Du mở cửa, nhìn thấy Dư Thâm Lam vẫn còn đỏ mặt thở hổn hển trước mặt.

Trên người cậu vẫn mặc quần áo bệnh nhân, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo khoác.
“Hoan Du ——”
“Đừng gọi tên tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Khương Hoan Du có chút tức giận.

Cô định đóng cửa lại, nhưng Dư Thâm Lam đã kịp thời đưa tay ra ngăn tại khe cửa, một tay khác dùng sức đẩy cửa ra.

Với phản ứng của Khương Hoan Du, cậu biết cô chắc chắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa mình và Từ Uyển Khanh, và có lẽ đã hiểu lầm một nửa trong số đó.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Dư Thâm Lam nói.
Hai mắt Khương Hoan Du đỏ bừng lên, từ chối: “Tôi không muốn nghe.”
“Hoan Du ——”
“Tôi nói là tôi không muốn nghe! Cậu không hiểu tôi đang nói gì sao?! Cậu muốn nói gì với tôi? Nói xin lỗi, nói cậu phải nghe lời mẹ cậu, cậu muốn đi cùng với bà ấy, muốn chia tay với tôi, đúng không?”
“Không phải, em đừng kích động, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
“Không, không muốn!”
Khương Hoan Du muốn đóng cửa lại.

Dư Thâm Lam vội lo lắng, cậu dùng sức đẩy mạnh cửa ra, rồi ôm lấy Khương Hoan Du.

Nhưng trước khi cậu ôm Khương Hoan Du, Khương Hoan Du đã đẩy cậu ra, lùi về sau vài bước.
Cô bài xích cậu, hốc mắt đều bỏ bừng.

Cô nhìn thẳng vào mắt Dư Thâm Lam, nỗi buồn bên trong đã bị lửa giận thay thế.
Trong lúc thất vọng, cô rất tức giận.

Trong lúc tức giận, cô lại vô cùng thất vọng.
“Tôi đã nghe những gì cậu nói với mẹ cậu, cậu không cần phải giải thích với tôi.

Ý tứ của mẹ cậu rõ ràng như vậy —— ” Nước mắt của Khương Hoan Du bất chợt rơi xuống, cô kìm nén lại, buộc mình phải mạnh mẽ.

Cô hỏi cậu: “Khi cậu đồng ý với bà ấy, cậu cũng biết bà ấy có ý gì đúng không?”
Dư Thâm Lam im lặng.
Trái tim Khương Hoan Du nhói lên, cô đã hiểu tất cả.
“Khi mẹ cậu muốn tôi chia tay với cậu, tôi đã nói rằng không ai có thể ép buộc tôi.

Tôi nghĩ tôi sẽ rất kiên định, thế nhưng tôi lại không nghĩ tới, cậu lại đồng ý từ bỏ tất cả ở nơi này để trở về với bà ấy.

Thứ mà bà ấy muốn cậu từ bỏ, chỉ có tôi thôi.

Bà ấy bây giờ đang làm lại những chuyện giống như năm đó.


Năm đó, bà ấy muốn ba cậu từ bỏ tất cả để đi cùng với bà ấy.

Bây giờ, bà ấy cũng muốn cậu từ bỏ tất cả để đi với bà ấy.”
“Không phải, anh trở về với bà ấy không có nghĩa là gì cả.

Anh không hề từ bỏ em, cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ em.

Chúng ta chỉ tạm thời tách ra một thời gian thôi ——”
“Sau đó thì sao? Tạm thời là bao lâu? Một tháng, hai tháng, ba tháng, hay nửa năm, một năm?”
Khương Hoan Du không thể nhịn được nữa, cô bật khóc.

Cô nói năng lộn xộn: “Tôi đã làm gì sai…Tại sao…Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy…”
Dư Thâm Lam bước tới ôm cô thật chặt vào trong lòng.

Cậu cũng đang run rẩy, câu chưa từng nghĩ rằng người trong lòng mình lại mong manh như vậy.

Giống như chỉ cần đụng nhẹ một cái, cô sẽ lập tức tan vỡ.
“Em không làm gì sai cả.

Đừng khóc, em tin anh, em phải tin tưởng anh.

Anh chỉ trở về với mẹ một thời gian thôi.

Đợi bà ấy buông xuôi, anh sẽ trở về với em lập tức.

Anh yêu em nhiều như vậy, làm sao có thể từ bỏ em được chứ?”
Khương Hoan Du lại đẩy Dư Thâm Lam ra một lần nữa.

Mặt mũi cô tràn ngập nước mắt, cô nhìn Dư Thâm Lam, lớn tiếng hỏi: “Nếu cả một đời này bà ấy cũng không buông xuôi được thì sao? Cậu muốn tôi phải chờ cậu cả một đời sao?”
“Hoan Du…”
“Tôi sẽ không chờ, sẽ không chờ, tôi tuyệt đối không bao giờ chờ!!!”
Khương Hoan Du hét lên, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể trút đi hoàn toàn cơn đau đớn của cô.

Cô nắm lấy ống tay áo Dư Thâm Lam, mười đầu ngón tay đều trắng bệch.
Cô nói với cậu: “Nếu cậu thật sự lựa chọn mẹ cậu, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.

Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”
Gương mặt Dư Thâm Lam trắng bệch, như thể có một vạn lưỡi kiếm đang đâm xuyên trái tim cậu, đâm xuyên cơ thể cậu, khiến cơ thể cậu và trái tim cậu đều rỉ máu.
Cậu không thể nói một lời nào.

Giờ phút này Khương Hoan Du dường như đang nói những lời tàn nhẫn, nhưng những giọt nước mắt trong đôi mắt cô dường như đang cầu xin cậu đừng đi, đừng rời xa cô.
Khương Hoan Du thấy Dư Thâm Lam im lặng, không nói lời nào.

Cô lặp lại lời nói của mình một lần nữa: “Cậu có nghe thấy không, tôi nói nếu cậu rời đi với mẹ cậu, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ——”
“Anh xin lỗi.”
Dư Thâm Lam nói ra từ này, cả người Khương Hoan Du đều kinh hãi.
Tất cả mong chờ của cô tại giờ phút này hoàn toàn bị hủy diệt.

Cô dường như thấy được mình đáng xấu hổ như thế nào, không có cách nào để né tránh.
Khương Hoan Du dùng hết sức đẩy Dư Thâm Lam ra khỏi cửa, rồi đóng cửa lại, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Cô chỉ đang dùng cách khác để cầu xin cậu đừng đi, cậu thông minh như vậy, cậu nhất định phải hiểu.


Thế nhưng vì sao…Vì sao cậu vẫn lựa chọn như vậy…
Khương Hoan Du thật sự tức giận, cô không còn giữ được lý trí của mình nữa.

Từ khi Dư Thâm Lam trở lại, lý trí của cô đã không còn tồn tại, sự nhạy cảm bây giờ của bản thân khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Dư Thâm Lam bị Khương Hoan Du đẩy khỏi cửa, đứng sững ở cửa rất lâu.
Cậu rất muốn gõ cửa lần nữa, muốn giải thích lại với Khương Hoan Du.

Thế nhưng cậu biết, dù cậu có nói gì Khương Hoan Du cũng không muốn nghe nữa.
Dư Thâm Lam thừa nhận, Khương Hoan Du nên tức giận và thất vọng với cậu.

Bất kể lý do của cậu là gì, từ góc nhìn của Khương Hoan Du, cậu chính là đang đứng ở giữa sự chọn lựa giữa mẹ mình và Khương Hoan Du.
Ánh đèn hành lang dường như đang lóe lên.

Dư Thâm Lam cảm thấy đầu mình đau quá.
Nhưng bây giờ, nơi đau nhất vẫn là trái tim cậu.
Khương Hoan Du trốn ở sau cửa, bật khóc, khóc đến khi hai mắt đều sưng lên.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại những hình ảnh khi được ở bên cạnh Dư Thâm Lam thời gian này.

Cô thật sự không thể tưởng tượng được, một ngày nào đó, Dư Thâm Lam sẽ không còn ở bên cạnh cô.
Cô thật sự không thể có nó rồi đánh mất nó.

Những năm trước, cô từ chối tình yêu cũng vì sợ ngày này sẽ đến.
Nhưng hóa ra, ngày này thật sự đến.
Khương Hoan Du dần tỉnh táo lại.

Cô nghĩ đến những lời Dư Thâm Lam vừa mới nói, nghĩ đến Dư Thâm Lam vừa rồi tới đây mà vẫn mặc quần áo bệnh nhân, nghĩ đến bên ngoài trời lạnh như vậy, nghĩ đến trên đầu cậu vẫn còn quấn băng vải…
Khương Hoan Du đột nhiên thấy lo lắng, lập tức đứng dậy.

Cô dùng ống tay áo lau nước mắt rồi mở cửa.
Cô muốn đi tìm Dư Thâm Lam, cô sợ cậu trên đường sẽ xảy ra chuyện.
Thế nhưng, khi Khương Hoan Du vừa mở cửa, còn chưa bước ra ngoài, cô liền nhìn thấy Dư Thâm Lam đang ngồi trên sàn nhà lát gạch ở trước cửa.
Dư Thâm Lam ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.

Cậu nhìn Khương Hoan Du mở cửa, lập tức đứng lên.
Khương Hoan Du hỏi cậu: “Cậu đang làm gì ở đây vậy? Sao không trở lại bệnh viện?”
“Anh…Không có tiền, cũng không có điện thoại.”
“Vậy, cậu tới đây bằng cách nào?”
“Chạy tới.”
“Vậy sao không chạy về?”
“Không còn sức lực, chạy không nổi.”
Trên mặt Khương Hoan Du vẫn còn mang theo nước mắt, nghe Dư Thâm Lam nói vậy, cô có chút dở khóc dở cười.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Dư Thâm Lam bước tới ôm cô, khẽ hỏi: “Không tức giận nữa sao?”
Khương Hoan Du giả bộ đẩy cậu ra, nhưng vẫn để cậu ôm trong lòng, nói: “Ai nói tôi không giận chứ? Bây giờ phải đưa cậu trở lại bệnh viện rồi sẽ tính sổ với cậu sau.”
Trươc mặt người mình yêu, tất cả sự tức giận, cãi lộn, cuối cùng đều sẽ thua bởi tình yêu.
Khương Hoan Du thật sự yêu Dư Thâm Lam.

Cho dù cô có tức giận, cho dù có thất vọng với cậu như thế nào, cô cũng không thể để cậu một mình được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.