Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 8: 8: Không Đáng




Khương Hoan Du không tránh, cũng không có thời gian để tránh.
Cái cốc sứ bằng gốm nặng nề đập vào trán cô, cô cảm thấy một trận choáng váng truyền tới.
Vài giây sau, Khương Hoan Du ngây người ra, cái trán đau dữ dội.
“Cút đi! Tôi không muốn nghe cô nói này nói nọ nữa!” Như Nhược Thủy hét lớn với Khương Hoan Du.
Âm thanh của cốc trà rơi xuống đất thu hút dì Vương, dì Vương sốt ruột chạy vào hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Hoan Du không nói gì, Như Nhược Thủy chỉ vào Khương Hoan Du nói: “Cô cút đi, cút đi!!!”
Đôi mắt của Khương Hoan Du đỏ hồng lên, cũng không biết bởi vì cái trán bị thương hay là đau xót cho Như Nhược Thủy.
Dì Vương cố gắng ổn định lại cảm xúc cho Như Nhược Thủy, sau đó đi tới kéo tay Khương Hoan Du: “Tiểu Khương, cháu đi trước đi, bây giờ đừng kích động Nhược Thủy.”
Khương Hoan Du cắn môi, đành phải rời đi trước.
Khương Hoan Du trở lại xe của mình, ảo não đánh vào tay lái.

Cô chỉ muốn đến gặp Như Nhược Thủy, lại không nghĩ tới chính sự bốc đồng của mình lại kích động cô ấy.
Cô không nên làm như vậy, đáng ra cô nên kiểm soát sự nóng nảy của mình.
Lý do khiến Khương Hoan Du vẫn luôn không dám cùng người khác yêu đương chính là vì Như Nhược Thủy.
Lúc còn nhỏ cô tận mắt nhìn thấy Như Nhược Thủy từng bước biến thành bộ dạng như thế này, đây chính là cái bóng ma quá lớn đối với cô.
Khương Hoan Du sợ rằng một ngày nào đó cô cũng sẽ như vậy.

Cô sợ rằng mình không thể kìm chế được tình cảm của mình, sợ chính mình cũng sẽ hoàn toàn biến thành một người khác.

Cô càng sợ chính mình sẽ giống Như Nhược Thủy, mất đi người kia xong cũng không thể quên được.
Cho nên rất nhiều năm trước, Khương Hoan Du đã rung động với Dư Thâm Lam, chỉ là sau đó lại quyết định có đánh chết cũng không nói ra
Cô tình nguyện vĩnh viễn yêu thầm cậu.
Nếu ngày hôm đó không phải vì rượu, nếu không phải vì cô không nhịn được mà hôn cậu, có lẽ sẽ không có những thứ sau đó xảy ra.
Lớp giấy ở cửa sổ một khi đã bị đâm thủng, phần còn lại cũng sẽ bị đâm thủng, và chúng cần được nối lại.
Tất cả sự hèn nhát và rụt rè của Khương Hoan Du đời này đều tập trung lại vào thời điểm đó, và quyết định của cô chính là niêm phong cái lớp giấy cửa sổ đó lại.
Lúc trở lại Lưng chừng núi tây cũng đã là buổi tối, trời cũng đã tối đen.
Khương Hoan Du đầy tâm sự bước vào bên trong tòa nhà, lúc đi đến trước thang máy mới nhận ra cũng có một người nữa đang đợi thang máy.
“Chị.”
Dư Thâm Lam gọi Khương Hoan Du một tiếng, Khương Hoan Du ngẩng đầu lên nhìn cậu, cố gắng che giấu rất nhiều cảm xúc trong lòng, mỉm cười như không có gì, nói: “Ừ, cậu tới tìm Khương Việt à?”
“Em có một số thứ quên không mang đi, bây giờ tới lấy.”

“Ừ.”
Thang máy vẫn còn dừng ở tầng 23 mà không xuống, không hiểu sao Khương Hoan Du cảm thấy choáng váng và khó chịu lúc đứng chờ.
Dư Thâm Lam giữ chặt cánh tay Khương Hoan Du, trông cậu có vẻ lo lắng: “Chị, chị không sao chứ?”
“Không có gì, tôi có thể có chuyện gì chứ.”
Khương Hoan Du muốn rút tay ra khỏi tay Dư Thâm Lam, nhưng Dư Thâm Lam lại nắm chặt hơn.
Cậu dường như có chút tức giận mà nói: “Chị còn nói là không có gì, trán chị đều đang nhỏ máu ra rồi!”
Khương Hoan Du giơ tay lên chạm vào trán mình, cảm nhận được có một thứ chất lỏng dính vào mu bàn tay, bỏ tay xuống liền nhìn thấy màu đỏ tươi của máu.
Trên đường trở về như thế nào lại không phát hiện ra là chảy máu.

Khương Hoan Du cảm thấy rằng mình có khả năng sẽ ngất đi.
Rồi sau đó, cô thật sự ngất đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn trước khi Khương Hoan Du mất đi ý thức, cô cảm thấy chính mình như là đang trong một giấc mộng.
Trong giấc mộng, Dư Thâm Lam vẫn luôn ôm cô ở trong lòng, vẫn luôn gọi tên cô.
Hoan Du, Khương Hoan Du.
Không hề gọi cô là chị.
Chỉ là giấc mộng này rất nhanh kết thúc.
Khi Khương Hoan Du tỉnh lại, cô nhận ra mình đang nằm ở trên giường trong nhà mình.
Cô miễn cưỡng ngồi dậy từ trên giường, cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, lại còn cảm thấy buồn nôn nữa.
“Chị, chị tỉnh rồi sao?”
Chuyển động của Khương Hoan Du đánh thức Dư Thâm Lam đang ghé vào mép giường cô mà ngủ.

Dư Thâm Lam tới gần cô, quan tâm hỏi về tình hình của cô.
“Sao rồi, có còn thấy khó chịu không?”
“Tôi…Tôi làm sao vậy?”
“Lúc tối chị ngất xỉu, em đưa chị tới bệnh viện, kiểm tra một chút thì không có chuyện gì, chỉ là vết thương ngoài da.

Bệnh viện cũng không thừa giường bệnh nên bác sĩ đã để em đưa chị về nhà.”
“…”
Thật sự là không có chuyện gì sao? Hiện tại Khương Hoan Du cảm thấy choáng váng vô cùng, chỉ muốn nằm nghỉ thôi.
Dư Thâm Lam đưa tới một vài viên thuốc cùng cốc nước, nói: “Tỉnh rồi thì uống thuốc đi, sau đó ngủ một giấc thì sẽ ổn thôi.”

Khương Hoan Du yên lặng nhận lấy thuốc, nuốt vào, lại đón nhận cốc nước uống mấy ngụm.
Bây giờ cô thật sự không muốn nói chuyện, uống thuốc xong liền nằm xuống.
Dư Thâm Lam đứng một hồi, nói: “Chị ngủ đi, em sẽ đi bây giờ.”
“Cảm ơn cậu.” Khương Hoan Du cảm thấy mình vẫn nên cảm ơn Dư Thâm Lam một tiếng.

Nếu không có cậu, hẳn là cô vẫn đang nằm ở dưới lầu, còn có thể không có người nào phát hiện ra.
“Có phải chị xảy ra chuyện gì rồi không?”
Dư Thâm Lam rất muốn hỏi đã có chuyện xảy ra với Khương Hoan Du lúc cô tỉnh dậy, nhưng trông Khương Hoan Du lúc này không được khỏe lắm, nên cậu cũng không thể mở miệng hỏi rõ được.
Khương Hoan Du nằm trên gối, đưa tay chạm vào trán mình.

Vết thương đã được băng bó cẩn thận lại bằng băng gạc.

Cô cũng không biết nên giải thích bắt đầu từ đâu, chỉ nói: “Đi trên đường bị trời giáng tai họa bất ngờ, bị cục đá rơi trúng.”
“Thật không?” Dư Thâm Lam nửa tin nửa ngờ hỏi lại, đôi khi cậu cũng không thể biết Khương Hoan Du có đang nói sự thật hay không.
Khương Hoan Du cười rộ lên, không nói gì nữa, cũng không giải thích.
Đêm khuya tĩnh lặng, thỉnh thoảng một vài cơn gió thổi vào cánh cửa sổ đang được mở.
Dư Thâm Lam biết Khương Hoan Du nhất định không chịu nói ra, cậu cũng không hỏi nữa, cứ thế đi tới giúp Khương Hoan Du đóng cửa sổ lại.
Khương Hoan Du nhìn bóng lưng của Dư Thâm Lam, đến đóng cửa sổ lại cũng nghiêm túc như vậy.

Mà bộ dạng nghiêm túc lúc này lại rất giống lúc cậu còn thiếu niên.
Lúc Dư Thâm Lam và Khương Việt học lớp 12, Khương Hoan Du thường giúp Dư Thâm Lam và Khương Việt ôn tập.

Những ngày cuối tuần của cả năm đó, Dư Thâm Lam hầu như đều ở nhà Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du học đại học rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng cuối tuần mới trở về.

Nhìn đến bóng dáng thon gầy của Dư Thâm Lam ngồi ở trên bàn ăn nghiêm túc làm bài, còn Khương Việt ở bên cạnh cậu…Không phải đang ngủ thì cũng là đang ăn cái gì đó.
Dư Thâm Lam làm chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc.


Mà có lẽ cậu không biết khi cậu nghiêm túc làm việc gì đó lại rất thu hút người khác.
Dư Thâm Lam đóng cửa sổ xong quay lại, Khương Hoan Du nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang nhìn cậu lại, giả vờ nhìn sang nơi khác.
“Chị, chị đau sao?”
Khương Hoan Du sửng sốt một lúc, lại nhìn về phía Dư Thâm Lam, cô nhận ra cậu đang rất nghiêm túc hỏi mình.
Cô mỉm cười: “Cậu thử bị như thế xem có đau không.”
Lúc này còn có sức lực để nói đùa, xem ra là không có việc gì.
Mặc dù Dư Thâm Lam thật sự không yên tâm, nhưng cuối cùng cậu vẫn rời đi.
Sau khi cậu rời đi, Khương Hoan Du kéo chăn che kín đầu.

Nhắm mặt lại, cô dường như nhớ lại giấc mộng lúc nãy, Dư Thâm Lam ôm cô, độ ấm trên người vẫn như vậy, vẫn làm cô thấy rung động.
Khương Hoan Du thở dài: Cái thế giới này không đáng mà, thất tình lục dục chỉ làm hao tổn tinh thần.

Vẫn là nên đi ngủ.
Dư Thâm Lam trở về nhà mình, trong nhà tuy rằng đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng do đã lâu không có người ở, vẫn là cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Cậu ngồi trên sofa, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, tức khắc khói thuốc như một màn sương lượn lờ trong không khí.
Hút một hai hơi xong, Dư Thâm Lam nhớ tới tối hôm qua bị Khương Hoan Du phát hiện mình hút thuốc, cậu lập tức dập tắt điếu thuốc.
Không hút thuốc nữa, nhịn một chút, tìm cách từ bỏ nó.
Ngay cả khi cậu biết rằng sẽ không có kết quả gì, cậu vẫn nguyện ý vì cô mà thay đổi chính mình.
Hôm sau.
Tại một phòng khám nha khoa tư nhân.

Dư Thâm Lam đã chính thức đi làm tại đây vào ngày đầu tiên sau khi trở về thành phố A.
Thật ra Dư Thâm Lam cũng không thích cái nghề này lắm, ý nghĩ trở thành một nha sĩ cũng chỉ là tình cờ nảy ra trong đầu.

Đại khái cậu không nói thì cũng không có ai biết, chuyện này có liên quan đến Khương Hoan Du.
Khi Dư Thâm Lam học lớp 10, Khương Hoan Du đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô bị cơn đau răng tra tấn, vừa làm đề vừa rớt nước mắt.

Lúc đó Dư Thâm Lam ở nhà bọn họ, cậu giúp Khương Việt mang trái cây tới cho Khương Hoan Du, mở cửa ra lại nhìn thấy nước mắt của Khương Hoan Du.
Trong ấn tượng của cậu, Khương Hoan Du là một người rất mạnh mẽ, còn có chút hiếu thắng nữa, không bao giờ để lộ ra sự yếu ớt của mình.

Nhưng khi đó, cô đứng ở trước cửa, đứng trước mặt cậu mà khóc.
Khương Hoan Du không cầm được nước mắt, nói với Dư Thâm Lam: “Đau quá, mau bảo Khương Việt đi mua thuốc cho chị…”
Dư Thâm Lam ngây người một lúc lâu sau đó mới lắp bắp hỏi: “Chị…Không…Không cần đi bệnh viện sao?”
“Không có thời gian, sắp tới kỳ thi rồi, chị còn rất nhiều đề thi chưa làm xong.”
Lúc đó, Dư Thâm Lam cảm thấy, nếu mình là một nha sĩ thì tốt biết mấy.

Sau đó đến lúc điền nguyện vọng, cậu cũng không có bất cứ chuyên ngành nào muốn học, lại không biết vì sao nhớ tới chuyện này, vì vậy cậu đã điền chuyên ngành nha sĩ của S đại.
Dư Thâm Lam thay áo blouse trắng, bắt đầu chuẩn bị sơ bộ.

Một cô gái mặc y phục y tá chạy tới, sau khi nhìn thấy gương mặt của Dư Thâm Lam, cô ấy vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng nói: “Thật đúng là cậu rồi, vừa rồi tớ còn nghĩ mình đã nhìn lầm rồi chứ.”
Dư Thâm Lam nhìn cô ấy, ở trong đầu tìm tòi một lúc mới nhớ ra cô gái này là bạn cùng lớp hồi trung học của cậu.
Trước kia bọn họ có cùng tham gia một vài cuộc thi toán học, đôi lúc cũng sẽ cùng nhau thảo luận một vài chủ đề, có quen biết, cũng có thể là không quen biết.

Rốt cuộc…Dư Thâm Lam cũng đã quên mất tên của cô ấy là gì.
Dư Thâm Lam nhàn nhạt cười một cái, chào hỏi với Giang Thiên Chỉ: “Đã lâu không gặp.”
“Cậu vẫn còn nhận ra tớ sao, tớ còn tưởng cậu đã quên rồi chứ.

Tớ là cộng sự của cậu, lúc mới nghe thấy tên cậu tớ còn tưởng là tớ đã lầm.” Giang Thiên Chỉ cười rất vui vẻ, gương mặt cô ấy ửng đỏ lên.
Lúc nha sĩ làm việc đều có một y tá ở bên cạnh giúp đỡ, có thể xem như là cộng sự gần gũi nhất và hiểu ngầm ý nhau.

Đối với Dư Thâm Lam mà nói, người này có phải là Giang Thiên Chỉ hay không thì cậu cũng không quan tâm.
Dù sao, nó cũng không ảnh hưởng đến công việc của cậu.
Khương Hoan Du ngủ một giấc đến tận trưa, lúc tỉnh dậy, cô cảm thấy may mắn bởi vì hôm nay mình làm ca tối, nếu không sẽ có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Cô cảm thấy trán mình vẫn còn hơi đau, liền nhớ tới mình phải uống thuốc sau khi rời giường.

Lúc cô quay người sang, cô ngẩn người ra.
Một hộp thuốc nhỏ được đặt trên nóc tủ cạnh giường ngủ, bên trong mỗi túi đều chứa một loại thuốc khác nhau.
Trên nắp hộp thuốc có dán một tờ ghi chú, chữ viết cũng vô cùng quen thuộc.
“Một ngày ba lần, mỗi lần một gói.

Nếu không có chuyển biến tốt hơn thì tới bệnh viện kiểm tra.”
Khương Hoan Du mỉm cười cầm hộp thuốc, đôi mắt lộ ra sự mềm mại từ trước đến nay chưa từng có.
Cái tên Dư Thâm Lam này thật là cẩn thận, chẳng khác gì một đứa con gái cả.

Tại sao tối qua cô không phát hiện ra Dư Thâm Lam đã làm những chuyện này nhỉ?
Có thể là quá khó chịu, chỉ muốn nằm xuống mà ngủ thôi.
Tại thời điểm này, đột nhiên Khương Hoan Du cảm thấy có người chăm sóc mình như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng cũng chỉ được một lúc, Khương Hoan Du lập tức trở về hiện thức.
Cô một mình, cũng khá tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.