Vũ Uyên vừa mới chấm công xong và ngồi vào làm việc, đang chăm chú với những tài liệu trên màn hình laptop. Màn hình phản chiếu trên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sáng và ánh nhìn tập trung. Bầu không khí trong phòng văn phòng yên tĩnh và năng động, với tiếng bàn phím kêu nhè nhẹ và tiếng nói nhỏ từ các đồng nghiệp.
Bỗng Tiêu Kì, xuất hiện từ phía sau. Cậu ấy đến gần và nhẹ nhàng hỏi Vũ Uyên về vấn đề virus mới gần đây. Hai người bàn luận về những thông tin mới nhất, cũng như người đã hại mình
- Tôi nghi ngờ cô Đường đã làm việc này. Ngày hôm kia tôi vẫn chưa đến văn phòng nên cũng không thể rõ được. Nhưng tôi có dò hỏi một số người thì trong lúc cô đi vệ sinh, cô Đường đã qua bàn của cô để làm một số việc gì đó
Quả đúng như vậy, trong công ty Vũ Uyên là một con người hoạt bát, dễ thương, dễ gần nên có rất ít người muốn hại cô và họ cũng chẳng có ác ý gì với cô nên việc tìm ra hung thủ thả virus và máy tính của Vũ Uyên thực sự rất dễ dàng
- Chu Vận, hình như cô ấy cũng nói với tôi như vậy
*Chu Vận: bạn cùng công ty, văn phòng Maketing
- Tốt hơn hết, cô nên thật cẩn thận
Tiêu Dương Kì dặn dò
- Cảm ơn cậu, tôi sẽ chú ý. Nhưng tôi vẫn có một số khúc mắt, tôi sẽ tìm hiểu kĩ càng hơn.
Trong lúc đó, Nhược Châu, loáng thoáng nghe thấy đoạn hội thoại của hai người. Cô ấy lắng nghe mà cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Bầu không khí trầm lắng lan tỏa khi Nhược Châu cảm thấy áp lực và lo lắng về những việc mình đã gây ra.
Cuối cùng, sau khi Tiêu Kì rời đi và Nhược Châu cũng dần bình tĩnh lại, Vũ Uyên tiếp tục công việc của mình với sự tập trung như thường lệ. Giờ nghỉ trưa cô sẽ xin lỗi Vũ Uyên, Nhược Châu có vẻ nghiêm túc và lo sợ hơn bình thường, trong lòng cô cảm thấy tội lỗi. Cuối cùng, cô đành cắn răng, chuộc lỗi mình gây ra, cô sẽ thừa nhận nó.
Nhược Châu ngồi trước màn hình máy tính, lòng cô rối bời, cảm thấy mọi chuyện rối ren và hỗn loạn. Cô nhìn vào những dòng tin nhắn thân thiết giữa cô và của Vũ Uyên, cảm thấy hối hận và ân hận đến tột cùng.
"Tại sao mình lại làm điều này?"
Nhược Châu thầm tự trách mình
"Vì mẹ mà cũng không nên..."
Ngày hôm đó, Nhược Châu cảm thấy quá lo lắng về tình trạng sức khỏe của mẹ mình. Bà ốm nặng và cần phải nhập viện gấp, nhưng chi phí điều trị rất lớn.
Trong tuyệt vọng, cô nghĩ đến việc lộ thông tin quan trọng từ máy tính của Vũ Uyên để có thể bán cho một công ty đối thủ và kiếm được số tiền cần thiết. Nhược Châu không suy nghĩ kỹ, cô thả một loạt các virus vào máy tính của Vũ Uyên, gây thiệt hại cho cô ấy
Khi Vũ Uyên phát hiện ra sự cố, cô đã rất bất ngờ và bối rối. Cũng may có Tiêu Dương Kì giúp đỡ nên không xảy ra bất cứ sai sót và tổn thất gì, nhưng cũng không thể bỏ qua cho người đã hại mình.
Nhưng khi biết tin Đường Nhược Châu là người đã hãm hại mình cô bất ngờ, lo lắng vì không nghĩ cô ấy dám làm như vậy. Tình chị em của hai người rất thân thiết nên chắc sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu
...----------------...
Chào chị Vũ Uyên,
Em viết cho chị với tâm trạng rất xấu và tiếc nuối. Em muốn thú nhận với chị rằng em đã làm một việc rất tồi tệ và em đã rất hối lỗi khi làm vậy. Lý do mà em đã thực hiện việc đó là do em cảm thấy ghen tị với chị trong công việc và cả vấn đề gia đình. Mẹ em bà ấy nằm viện vì ung thư và đang trong quá trình nguy kịch.
Em không thể tin vào việc mình đã làm, nhưng Em đã cài virus vào máy của chị để lấy mất thông tin dự án. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến công việc của chị mà còn làm tổn thương tình bạn của chúng ta. Em hiểu rằng em đã làm sai và Em thật sự rất xin lỗi vì điều đó.
Em mong rằng cậu có thể tha thứ cho Em. Em hoàn toàn chấp nhận bất kỳ hậu quả nào từ việc của mình và em sẽ cố gắng để khắc phục sai lầm này. Quan trọng nhất là Em hy vọng chúng ta vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta.
Nhược Châu
...----------------...
Đúng lúc này, một địa chỉ email quen thuộc gửi đến cho Vũ Uyên. Cô không nhanh không chậm mà ấn vào, đó là một bức thư giải bày hết tội lỗi. Vũ Uyên tuy cũng có nghi ngờ với Nhược Châu nhưng không nghĩ sẽ đến bước đường này, người chị em mà cô yêu quý, lại chính là người hại mình.
Dương Kì sau khi nghe hết tâm sự nhỏ từ Vũ Uyên, với một tâm trạng rối bời và lo lắng. Anh biết đây là một cuộc đối diện khó khăn và cảm thấy cần phải giải quyết mọi chuyện trực tiếp. Biết cô đang cảm thấy khó xử, anh nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên của mình
- Vũ Uyên, tôi đã nghe từ Nhược Châu về việc cô ấy đã làm. Tôi nghĩ cô nên báo với cấp trên đi, đó là quyền lợi của cô và cô phải bảo đảm quyền lợi ấy của mình
Vũ Uyên nhìn Dương Kì với ánh mắt thấu hiểu, cô biết đây là thời điểm để giải thích và đối mặt với sự việc.
- Đúng vậy, Dương Kì. Nhược Châu đã thừa nhận với tôi về việc cô ấy cài virus vào máy tính của mình. Lý do là do một cảm xúc ghen tị và những vấn đề gia đình. Tôi cũng đã nghĩ rằng không thể tin nổi nhưng đây là sự thật, tôi buộc phải tin nó
- Vậy tiếp theo, cô sẽ làm gì? Báo cấp trên, cạch mặt hay có những hành động khác để giải quyết tình huống này?
Vũ Uyên suy nghĩ một lát, rồi cô nhẹ nhàng đáp:
- Tôi đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định sẽ không báo cấp trên hay làm điều gì có thể gây tổn thương đến Nhược Châu thêm nữa. Tôi đã quyết định tha thứ cho cô ấy
Dương Kì bất ngờ và ngạc nhiên trước quyết định của Vũ Uyên, nhưng anh tôn trọng quyết định ấy của cô
Lúc này, Vũ Uyên liền phản hồi email của Đường Nhược Châu.
"Ngày mai, em sang nhà chị đi. Chúng ta sẽ cùng nấu ăn"
.
Tiên Hiệp Hay