Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 36: Tôi là Lục Hạ



Không chút do dự, Ánh Dương tiến tới.

- Dừng lại ngay!

Cô hét lên, giọng nói đầy uy lực khiến cả ba người đều giật mình quay lại nhìn cô.

Hai người phụ nữ, thấy Ánh Dương xuất hiện, cố gắng lấn tới đe dọa cô. Nhưng với những năm học võ, Ánh Dương nhanh chóng hạ gục họ bằng những động tác mạnh mẽ và dứt khoát. Cô quật ngã một người xuống đất, rồi dùng một đòn chân khiến người còn lại không thể tiếp tục tấn công.

Người bạn kia, vẫn còn run rẩy, nhìn Ánh Dương với ánh mắt biết ơn.

- Cảm ơn cậu, Nếu không có cậu, mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra

Ánh Dương đỡ Thanh đứng dậy, kiểm tra xem cô ấy có bị thương nặng không.

- Không sao đâu. Mình rất vui vì đã có thể giúp cậu. Bây giờ mình sẽ đưa cậu về nhà an toàn.

Cả hai rời khỏi con hẻm, bỏ lại hai người phụ nữ vẫn còn nằm trên mặt đất. Trên đường đi, Ánh Dương động viên cô, giúp cô ấy cảm thấy an tâm hơn. Trở về căn hộ, Ánh Dương cảm thấy hài lòng khi biết rằng cô không chỉ thành công trong sự nghiệp, mà còn có thể bảo vệ và giúp đỡ bạn bè khi cần thiết.

Khi cả hai rời khỏi con hẻm, Lục Hạ cảm thấy lòng biết ơn và lo lắng xen lẫn. Cô quay sang Ánh Dương, ánh mắt ngưỡng mộ.

- Mình tên là Lục Hạ, còn cậu?

- Mình là Ánh Dương. Rất vui được gặp cậu, Lục Hạ.

Trên đường đi, Ánh Dương động viên Lục Hạ, giúp cô ấy cảm thấy an tâm hơn. Cô kể về những trải nghiệm của mình, những lần phải đối mặt với khó khăn và cách vượt qua chúng.

- Mình cũng đã từng gặp nhiều tình huống khó khăn. Nhưng chỉ cần bình tĩnh và tự tin, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Khi đến gần căn hộ, họ dừng lại một chút.

- À, chúng ta nên trao đổi thông tin liên lạc để giữ liên lạc sau này nhé! Mình sẽ nhắn cho cậu nếu có gì cần giúp.

Lục Hạ gật đầu, nụ cười rạng rỡ.

- Đúng rồi! Đây là số của mình. Rất cảm ơn cậu, Ánh Dương. Mình thật sự rất cảm kích.

Họ cùng nhau lưu số điện thoại vào điện thoại của nhau. Ánh Dương cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình đã làm một điều tốt.

- Nếu cần gì, đừng ngần ngại gọi cho mình nhé. Mình luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè.

Cả hai cùng cười, tạo nên một khởi đầu cho một tình bạn mới. Khi trở về căn hộ, Ánh Dương cảm thấy hài lòng khi biết rằng cô không chỉ thành công trong sự nghiệp mà còn có thể bảo vệ và giúp đỡ bạn bè khi cần thiết.

- Dù ngày hôm nay đầy thử thách, nhưng nó đã mở ra một chương mới trong cuộc sống của cả hai.

…****************…

Vũ Uyên vừa trở về từ công ty, mệt mỏi sau một ngày dài. Khi bước vào khuôn viên chung cư, cô bất ngờ thấy Nhất Phong đứng trước cửa nhà hàng xóm của mình. Ánh mắt của hắn tràn đầy tự tin, nhưng Vũ Uyên cảm thấy hơi lo lắng.

Cô dừng lại, định rút điện thoại ra gọi cho quản lý tòa nhà, nhưng Nhất Phong đã nhanh chóng ngăn lại.

- Vũ Uyên, đợi đã! Đừng gọi ai cả, đây là nhà của tôi.

Câu nói của hắn khiến cô ngạc nhiên.

- Cái gì? Anh mua nhà này sao?

- Đúng vậy. Anhmuốn gần gũi hơn với em, để có cơ hội được chăm sóc và bảo vệ em.

Vũ Uyên cảm thấy không thoải mái. Nhất Phong là người yêu cũ của cô, và những kỷ niệm đau thương vẫn còn ám ảnh trong tâm trí. Cô nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ.

- Anh nghĩ việc này là hợp lý à? Mua nhà chỉ vì muốn ở gần tôi?

Nhất Phong tiến lại gần hơn, giọng nói tràn đầy chân thành.

- Em có thể nghĩ thế nào cũng được, nhưng anh chỉ muốn tạo điều kiện cho chúng ta có thời gian bên nhau. Anh không có ý định làm em khó chịu.

Cảm xúc lẫn lộn trong lòng khiến Vũ Uyên khó xử. Cô không biết nên tin vào lời hắn hay không, nhưng có điều gì đó khiến cô cảm thấy rối bời.

- Anh không thể làm vậy, Nhất Phong. Tôi cần không gian riêng của mình.

- Anh hiểu. Nhưng hãy cho Anh một cơ hội để chứng minh rằng Anh có thể là người mà em cần.

Vũ Uyên lặng im một lúc, không biết phải phản ứng như thế nào. Cuối cùng, cô chỉ khẽ thở dài.

- Tôi cần thời gian suy nghĩ.

Nhất Phong mỉm cười nhẹ, như thể đã thấy được một tia hy vọng trong lời nói của cô.

- Anh sẽ chờ. Nếu em cần gì, đừng ngần ngại gọi cho tôi

Vũ Uyên chỉ gật đầu, rồi đi vào nhà. Trong lòng cô, nhiều suy nghĩ hỗn độn đang trỗi dậy. Nhất Phong là người yêu cũ, nhưng liệu hắn có thực sự hiểu được những gì cô cần và có xứng đáng để cô cho hắn một cơ hội thứ hai?

…****************…

Tiêu Dương Kì đứng ngoài cửa nhà Vũ Uyên, tay cầm hộp socola nhập khẩu từ Pháp. Anh đã chuẩn bị món quà này từ lâu, hy vọng có thể khiến cô vui vẻ và biết được tình cảm của mình.

Khi gõ cửa, tim anh đập nhanh, vừa hồi hộp vừa mong chờ. Một lát sau, Vũ Uyên mở cửa, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên khi thấy anh.

- Tiêu Dương Kì! Anh đến đây có việc gì vậy?

- Chào. Tôi mang quà cho cô, hy vọng cô thích.

Tiêu Dương Kì chìa hộp socola ra, nụ cười tươi tắn. Vũ Uyên nhìn hộp quà, mắt sáng lên.

- Wow, socola Pháp! Cảm ơn anh nhiều!

Cô nhận lấy hộp quà, cảm giác hào hứng xen lẫn vui mừng. Tiêu Dương Kì không thể không cảm thấy hạnh phúc khi thấy nụ cười của cô.

- Tôi nghĩ đây sẽ là món quà phù hợp để cô thư giãn sau một ngày làm việc căng thẳng.

Vũ Uyên khẽ cười, trong lòng cảm động trước sự quan tâm của Tiêu Dương Kì. Nhưng lúc này, suy nghĩ về Nhất Phong vẫn còn lẩn khuất trong đầu cô.

- Anh thật chu đáo. Nhưng… à, Nhất Phong cũng vừa đến đây…

Tiêu Dương Kì ngay lập tức cảm thấy bất an.

- Nhất Phong? Anh ấy làm gì ở đây?

- Anh ấy vừa mua nhà hàng xóm của tôi. Có vẻ như anh ấy muốn ở gần tôi hơn.

Nghe vậy, Tiêu Dương Kì cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên.

- Cô có cần tôi giúp gì không? Nếu cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ luôn ở đây bên cô.

Vũ Uyên nhìn anh, thấy sự chân thành trong mắt Tiêu Dương Kì. Cô cảm nhận được sự ấm áp mà anh dành cho mình.

- Cảm ơn anh, Tiêu Dương Kì. Tôi sẽ suy nghĩ về mọi chuyện.

- Dù sao đi nữa, tôi luôn ủng hộ cô.

Cả hai cùng mỉm cười, tạo nên một khoảnh khắc ấm áp giữa những mối rối ren trong lòng Vũ Uyên. Món quà nhỏ từ Tiêu Dương Kì không chỉ là socola, mà còn là một sự động viên lớn lao cho cô trong những ngày khó khăn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.