Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 52: Sang Pháp



Vũ Uyên sau một năm đã chững chạc hơn rất nhiều, giờ cô đã gần 27 tuổi. Một mùa đông nữa lại đến, mang theo cái lạnh và những cơn gió se, báo hiệu rằng một năm nữa đã trôi qua. Cô đang đi dạo trong công viên, những hàng cây trơ trụi lá, mặt đất phủ đầy lá khô, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên con đường mòn yên tĩnh.

Uyên dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ, đôi mắt hướng lên bầu trời xám xịt. Cô nhớ lại những nỗ lực và cố gắng không ngừng nghỉ suốt một năm qua. Những đêm làm việc miệt mài, những giọt mồ hôi và cả những giọt nước mắt đã rơi xuống vì áp lực và khó khăn. Nhưng tất cả đều đáng giá khi cô nhìn lại những thành tựu mà mình đã đạt được.

Bỗng nhiên, điện thoại của cô rung lên. Là Tô Lục Hạ. Cô nghe máy và giọng nói của Lục Hạ vang lên, trầm ấm nhưng đầy nghiêm túc:

- Vũ Uyên, ngày mai cậu lên văn phòng bàn chuyện nhé. Tớ muốn cậu thay thế đến Pháp tham dự lễ hội thời trang với tư cách là tổng giám đốc Bắc Ái.

Uyên hơi bất ngờ, trái tim cô đập nhanh hơn. Được tham dự lễ hội thời trang tại Pháp là một vinh dự lớn, và việc Lục Hạ tin tưởng giao phó vai trò này cho cô càng khiến Uyên cảm thấy tự hào và biết ơn.

- Cảm ơn cậu, tớ sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể

Vũ Uyên đáp, giọng cô đầy quyết tâm.

Cô bất giác mỉm cười, một nụ cười đầy tự hào và mãn nguyện. Những tháng ngày vất vả đã được đền đáp xứng đáng. Giờ đây, trong lòng cô tràn đầy hy vọng và quyết tâm cho những chặng đường tiếp theo. Vũ Uyên biết rằng, cô đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và sẵn sàng đối mặt với bất cứ thử thách nào phía trước.

Ngày hôm sau, Vũ Uyên lên văn phòng gặp Tô Lục Hạ để nghe dặn dò một số chuyện cần thiết trước chuyến đi. Lục Hạ cẩn thận chỉ dẫn cô từng chi tiết về công việc, những sự kiện cần tham dự, và cả những người quan trọng mà Uyên cần gặp gỡ. Sau buổi nói chuyện, Uyên cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết.

Khi mọi việc đã được chuẩn bị xong xuôi, Vũ Uyên bay sang Pháp ngay trong ngày. Ngồi trên máy bay, cô nhìn ra cửa sổ, gương mặt rạng rỡ và thoải mái hơn rất nhiều so với một năm trước đây. Cô biết rằng mình đã sẵn sàng cho thử thách mới này.

Ở văn phòng Bắc Ái, Tô Lục Hạ và Bội Chi ngồi lại trò chuyện. Lục Hạ nhìn xa xăm, rồi hỏi:

- Em có nghĩ cậu ấy quên Dương Kì luôn rồi không?

Bội Chi nghe vậy thì lắc nhẹ đầu, ánh mắt cô có chút suy tư:

- Không phải chuyến đi lần này chị muốn cô ấy gặp lại Dương Kì sao?

Lục Hạ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh sự tin tưởng:

- Đúng vậy, chị muốn để họ tự giải quyết những gì còn dang dở. Có lẽ, thời gian và khoảng cách sẽ giúp họ hiểu rõ hơn về tình cảm của mình.

Cả hai im lặng, để lại trong không gian một cảm giác chờ đợi và hy vọng. Họ đều mong rằng chuyến đi này không chỉ là một bước ngoặt trong sự nghiệp của Vũ Uyên, mà còn là cơ hội để cô và Dương Kì có thể tìm lại nhau giữa dòng đời xô bồ

Bội Chi tiếp lời:

- Xưa chị thật trẻ con, sang Pháp du học một chút, ấy vậy mà lại trưởng thành vô cùng.

Lục Hạ gật đầu, ánh mắt cô trở nên mơ màng khi nhớ về quá khứ:

- Đúng là thời gian ở Pháp đã dạy chị rất nhiều. Không chỉ về kiến thức mà còn về cách nhìn nhận cuộc sống, tình cảm. Chị hy vọng chuyến đi lần này sẽ mang lại điều tốt đẹp cho Uyên, như cách nó đã thay đổi chị.

Lục Hạ mỉm cười nhẹ nhàng:

- Chị không sang Pháp nữa. Công ty vẫn ổn, có em và mọi người ở đây, chị hoàn toàn yên tâm. Chuyến đi lần này chị muốn dành cho Uyên, chị tin rằng cô ấy sẽ làm tốt và có thể học hỏi được nhiều điều quý giá.

Bội Chi nhìn Lục Hạ, trong ánh mắt cô là sự lo lắng xen lẫn thắc mắc:

- Nhưng chị đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ lâu, sao lại thay đổi đột ngột như vậy?

Lục Hạ thở dài, rồi trả lời một cách kiên định:

- Đôi khi, chúng ta cần đặt niềm tin vào người khác và tạo cơ hội cho họ phát triển. Uyên đã làm việc chăm chỉ và xứng đáng với cơ hội này. Hơn nữa, chị nghĩ rằng, đây cũng là dịp để cô ấy gặp lại Dương Kì và giải quyết những chuyện còn bỏ ngỏ.

Bội Chi nghe vậy, lắc nhẹ đầu, nở nụ cười thấu hiểu:

- Chị lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo. Em tin rằng Uyên sẽ không làm chị thất vọng. Và biết đâu, chuyến đi này sẽ mang lại cho cô ấy nhiều điều bất ngờ.

Hai người cùng mỉm cười, chia sẻ với nhau niềm hy vọng và tin tưởng vào tương lai. Trong lòng họ, đều mong rằng Vũ Uyên sẽ tìm thấy hạnh phúc và sự thăng tiến trên con đường của mình.

…****************…

Trên chuyến bay sang Pháp, Dương Kì ngồi trong ghế hạng nhất, nhìn ra cửa sổ máy bay. Ánh mặt trời chiếu qua những đám mây dày đặc, tạo nên những màu sắc vàng rực rỡ trên bầu trời xanh thẳm. Không gian yên tĩnh và êm đềm của không gian máy bay khiến anh cảm thấy thư thái, dễ chịu hơn trong cơn mệt mỏi của chuyến bay dài.

Anh nhớ lại một năm qua, những bận rộn và áp lực của công việc, những dự án lớn mà anh đã phối hợp và điều hành thành công. Mặc dù công ty của anh không phải là trong ngành thời trang, nhưng nhờ vào sự quản lý hiệu quả và sự kiên nhẫn, anh đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể. Những giây phút như thế này trên máy bay là thời gian anh dành để nghỉ ngơi và suy ngẫm về những gì đã đạt được và những gì sắp tới.

Anh nhìn những khách hàng trong phòng hạng nhất, đều là những người thành đạt, những gương mặt quen thuộc trong giới doanh nhân và nghệ sĩ. Một cảm giác khêu gợi trong anh, hy vọng sự kiện tại Pháp sẽ mang lại cơ hội mới, mở ra những cánh cửa đầy tiềm năng cho tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.